Monday, February 14, 2011

Dream Theater - Nhà hát của những giấc mơ

Phải công nhận là càng nghe Dream Theater càng thấy hay, các thành viên trình độ siêu quá. Theo mình thì thì DT là number one của dòng Progressive Metal. Trong quá trình sưu tầm, tìm hiểu thông tin ban nhạc thấy có bài viết này trên rockpassion.vn, hay quá. Ban nhạc hay, bài viết hay, văn phong lại theo lối kiếm hiệp (em thích), tuy bài viết này xuất hiện đã khá lâu, nhưng giờ đọc vẫn thấy phê.

Dream Theater, một cái tên mà phàm là người trong giới, không kể già trẻ, trai gái, lớn bé, từ người khó tính nhất, danh chấn giang hồ, đến những người lần đầu mới chân ướt chân ráo bước vào chốn thị phi, đầy rẫy hiểm nguy, hung ác này đều biết tiếng. DT, một cái tên mà mới nghe qua, ai ai cũng kinh hồn bạt vía, một ngôi sao sáng, được khẳng định bởi tài năng vũ đạo điêu luyện, thân pháp kinh hồn. Có thể hơi ngoa khi nói rằng vũ công của từng thành viên trong DT đã đạt đến cảnh giới cao, nhưng có một điều chắc chắn rằng tài năng của họ đã được khẳng định qua bao năm tháng bôn tẩu giang hồ, qua sự kính phục, ngưỡng mộ của anh hùng hào kiệt khắp nơi. Nếu có lời lẽ nào ngược lại, có chăng chỉ là những lời vong ngôn lộng hí của kẻ ghen ăn tức ở, phàm phu tục tử mà thôi. Nếu huynh đệ nào còn nghi ngờ, xin hãy bỏ chút thời gian nghe qua vài lời ngu muội của tại hạ sau đây, rồi hạ hồi phân giải.

Chương 1: Kỳ ngộ chờ kỳ nhân

Lịch sử ghi lại, vào năm 1985, khắp giang hồ xảy ra bao nhiêu chuyện đại sự to lớn. Vũ trụ luân chuyển, võ lâm thăng trầm…giấy mực nào ghi cho hết những sự tranh giành quyền lực, chiếm ngôi đoạt vị, những sự xưng bá của bao môn phái, anh hùng hào kiệt. Tất cả đều mong rằng mình mai đây có thể bước lên bục cao nhất, mọi ánh mắt đều phải ngưỡng mộ, khiếp sợ mình. Còn gì hơn nữa chăng đó là ngôi vị minh chủ võ lâm. Thử hỏi trên đời này ai mà chẳng có ham muốn, ham muốn về của cải vật chất, về danh vọng quyền lực. Đối với những kẽ phàm phu tục tử, ham muốn thấp hèn, chỉ là của cải, dục vong để thoả mãn bản thân. Còn đối với những bậc chí nhân quân tử, anh h
ùng trong thiên hạ thì cái danh đối với h thật lớn. Sống trên đời, quan trong nhất là cái danh, danh còn thì người còn, danh mất thì người sống cũng như chết. Mà thử hỏi ngoài ngôi vị minh chủ võ lâm ra, còn gì to lớn hơn nữa.

Vậy nên giang hồ bao đời nay luôn song gió, nào có giây phút bình yên. Có chăng đó chỉ là sự yên bình trước một cơn bão lớn mà thôi.

Trong mấy năm qua, vũ học ghi nhận sự xuất hiện của biết bao môn phái khác nhau. Mỗi môn phái mang dáng dấp, cái hay, cái tuyệt học của riêng mình. Và tất nhiên xuất hiện theo đó là bao anh h
ùng. Hãy xem lại một chút, môn phái lâu đời và có ảnh hưởng nhiều nhất trong thời điểm này đó là Heavy metal. Môn phái này chuyên về sự ảo diệu, điêu luyện của đôi tay trong đấu pháp. Những ngón đòn nhanh tốc độ, nhưng rất mềm mại, uyển chuyển, biến hoá khôn lường là đim mạnh của môn phái này. Ở đây có lẽ hội tụ khá đầy đủ tinh hoa bí kíp muôn đời của vũ học. Các chiêu thức như Hư vô ảnh quyền, Đại ưng trảo lực, Mai hoa quyền(lùa, chấm ngón, quét)…chứa đựng sự huyền cơ biến hoá của trời, lợi hại không lường, quỷ thần không biết nổi, con người sao hiểu thấu. Được đúc kết từ muôn đời qua nên có thể nói đó là tinh tuý, xảo diệu của vũ học. Một vài gương mặt xuất sắc có thể kể đến như Tony Iommy, Jimmy Page, Ritchie Blackmore, nhất là Jeff Beck. Sau đó là môn phái Thrash metal, môn phái này kế thừa và phát huy những tinh hoa của môn phái trước, thêm vào đó một số chiêu thức cải tiến khác. Chiêu thức của họ dựa nhiều vào tốc độ, sức mạnh, dùng thực quyền trong chiến đấu, nhưng không mất đi chất kĩ thuật.

Do xuất hiện sau, kế thừa và biến hoá hơn nên trong thời điểm này Heavy metal là môn phái phát triển mạnh nhất với các đệ tử như Metallica, Anthrax, Megadeth, Tastement
. Ngoài ra còn có nhiều môn phái khác như Progressive, Death... Trong đó Prog đi theo hướng lấy nhu chế cương, lấy mềm mại, uyển chuyển khắc chế cái thô ráp, cứng nhắc, ngược lại thì Death đi theo hướng mạnh mẽ, tàn khốc hơn, dung cái mạnh để có sự thuận lợi, áp đảo đối phương ngay từ giây phút đầu giao chiến. Mỗi môn phái đều có cái hay, cái tuyệt vời riêng. Thật khó để phán xét bên nào lợi thế hơn.

Ngoài danh gia chánh phái, trên giang hồ còn xuất hiện một tà giáo, Black metal. Tà giáo này thu nhận được khá nhiều đệ tử khắp mọi nơi, bành trướng với thế lực kinh khủng, với hy vọng một ngày nào đó sẽ bước lên ngôi vị cao nhất của võ lâm.
Võ lâm trong thời điểm này vô cùng loạn lạc, rối ren.

Đúng vào lúc đấy, trên giang hồ bỗng xuất hiện ba kẻ sĩ. Họ không hẹn mà gặp, như định mênh sắp đặt từ trước. Ba người cùng chí hướng gặp nhau, tâm đồng chí hợp, cả ba đều ôm một hoài bão lớn lao, đảo lộn càn khôn, xoay vần vũ trụ. Và thế là truyền thuyết về Dream Theater bắt đầu.

Chương 2 : Âm thầm dựng nghiệp lớn

Ba người, Thiên long truy hồn đoạt pháp solo John Pettrucci, Lục lân phá vân chấn thiên bassist John Myung và Vạn thắng vô địch song kích Drummer Mike Portney. Ba người âm thầm luyện tập, ẩn náu tiêu dao, chờ ngày luyện võ công đến mức thành tựu sẽ tái xuất giang hồ. Họ gặp thêm môt cao thủ khác xin kết nghĩa, đó là Đại lực thần ưng Kevin Moore ( keyboard ). Bồn người mai danh ẩn tích, luyện tập chăm chỉ, chờ ngày trở lại giang hồ.

Xuân tàn, hạ hết, thu mãn, đông về..

Xuân hạ thu đông, mấy mùa đã qua, mây vẫn trôi mãi, nước vẫn dài dòng. Thế nhân đã trải qua bao diễn biến, thay đổi.

Kể từ đó đến nay đã 3 năm trôi qua. 3 năm, bụi mấy lượt phủ vùi hoa lá, trăng bao lần khuyết rồi lạ tròn, biết bao thay đổi từ đấy

Để rồi một ngày kia, trên giang hồ bỗng xuất hiện 4 vị cao thủ. Đó không ai khác chính là những nhân vật của chúng ta. Họ sau một thời gian chuyên chú tập luyện võ công, nay tái xuất giang hồ, với hy vọng dựng nên nghiệp lớn, danh chấn thiên hạ, lưu truyền nghìn đời. Họ nhờ một cao thủ, đó là Charlie Dominici ( vocalist )giúp sức.
 


Sau đó đã tung ra quyển bí kíp đầu tiên “When Dream and Day Unite 1989. Lần đầu tiên dẫm bước trên giang hồ, mang tài cao góp mặt với đời, dù muốn dù không, ở độ tuổi của họ có phần nào dương tự đắc. Vậy nên trong quyển bí kíp này không chứa đựng nhiều chiêu pháp biến hoá ảo diệu, có lẽ chỉ ở tầm trung.

(Tại hạ chưa nghiên cứu sâu về quyển này, nên không dám buông lời ngông cuồng, xảo trá, xin nhường lời cho mọi người)
When Dream and Day Unite - 1989 

1. A Fortune in Lies 05: 12
2. Status Seeker 04: 18
3. The Ytse Jam 05: 46
4. The Killing Hand 08: 42
5. Light Fuse and Get Away 07: 24
6. Afterlife 05: 27
7. The Ones Who Help to Set the Sun 08: 05
8. Only a Matter of Time 06: 36 


Chương 3: Vũ lâm đệ nhất

Sau lần đầu bỡ ngỡ, họ quyết định xem xét lại toàn bộ, và cũng là để xem lại chính mình. Để rồi sau đó 4 năm, họ tung ra quyển bí kíp thứ 2 Images and words 1992. 
Images & Words - 1992
 

1. Pull Me Under 08: 12
2. Another Day 04: 23
3. Take the Time 08: 20
4. Surrounded 05: 29
5. Metropolis, Pt. 1: The Miracle and the Sleeper 09: 31
6. Under a Glass Moon 07: 02
7. Wait for Sleep 02: 31
8. Learning to Live 11: 30 

Và không bõ công bao nhiêu năm trời tập luyện, chịu đựng gian khổ, cay đắng, nằm gai nếm mật, chờ ngày công danh chói lọi, lừng lẫy bốn bể. Sau quyển bí kíp này, anh hùng hào kiệt khắp nơi phải thừa nhận tài năng, trình độ của họ. Một quyển bí kíp tuyệt vời không ai có thể chê được, tất cả từ đầu đến cuối đều thể hiện khả năng kĩ thuật, thân pháp điêu luyện, trình độ vũ học đã đạt đến mức thượng thừa.

Họ đã thấu hiểu cái đạo lý của vũ học, thấu hiểu được sự biến hoá nhiệm mầu, tựa như biến hoá của thiên nhiên. Lãnh hội được đạo lý của vũ học là tuỳ ý sử dụng, theo ý mà nên, chẳng cần xuất thủ giống bất kì chiêu thức nào.

Các cao thủ khác trên đời, mỗi người tập luyện một chiêu thức. Vũ học gồm nhiều chiêu pháp, cho nên sự thành tựu của mỗi người là bất đồng.

Còn họ, họ thấu hiều được cốt lõi của vũ học, cho nên chiêu thức như ý mà đánh, không theo sách vở nào từ trước. Giống như thiên nhiên vậy, chẳng có quy định, bởi có quy định sao tạo được sự linh diệu, ảo diệu trong đó, bất quá chỉ là một cỗ máy xơ cứng, đánh đúng một bài. Còn ở đây, theo ý mà đánh, ngẫu hứng qua, nên chiêu thức biến hoá khôn lường, thân pháp lại quá nhanh, người chứng kiến như rơi vào cõi hư vô, mông lung huyền ảo. Khi nhìn họ thi triển vũ công, người xem như ngưng trọng thần sắc, xuất thần, tâm trí hoàn toàn bị hấp dẫn. Hãy nhìn mà xem, trước mắt ta như vẽ ra khung cảnh tuyệt đẹp. Người đánh cũng đẹp, thiên nhiên như theo đó mà vẽ nên bức tranh tuyệt vời.
Mike Portney, hai tay hai dùi, đánh những nhát chắc nịch, mạnh mẽ nhưng rất uyển chuyển, tựa như vẽ nên quanh người nhiều vòng tròn hoàn hảo. Thêm vào đó, hai chân giậm bass đầy kĩ thuật, không ầm ầm liên tục nhưng ảo diệu khó lường, tạo âm thanh đanh gọn. Nhịp luôn đảo, ngẫu hứng vô cùng, không giống một quy tắc nào, ngoài trừ điều cốt lõi là nhịp điệu chính của bài. Nắm được nhịp chính, còn đâu do ta biến hoá, đó chính là cái hay của mỗi người mà điều này thì không ai giống ai. Những câu trống báo rất hay, hoặc có phiêu lên đến giời nhưng vẫn luôn về đúng nhịp chính. Thật qua tuyệt vời.
Còn John Pettrucci, tài năng đã thể hiện rất rõ, vũ công của y thuộc hang cao thủ trong võ lâm. Với các chiêu pháp đầy kĩ thuật, tốc độ, thiết tưởng chẳng có gì phải bàn cãi thêm về y. Như lai “lùa” ngựa, Đại thánh “quét” nhà, Sư bá “typing”. Y đều thể hiện rất xuất sắc. Có thể nói căn cơ, nội lực của y rất tốt, từ đó tại cho y sức bật, trình độ ngày thêm tiến bộ.
Về Lục lân phá vân chấn thiên bassist Myung, y học được võ công ngoại bang, kỳ dị, lạ mắt vô tưởng. Những chiêu pháp của y, nhìn không chút hoa mỹ, nhưng bên trong ảo diệu, nguy hiểm tối lợi hại. Với vũ khí ngoại bang 6 dây tơ bạc này, y thể hiện trình độ vũ công kinh hồn. Thân pháp nhẹ nhàng, biến hoá, ẩn hiện liên tục. Trên võ lâm, chẳng mấy ai dại dột đối đầu với y. Đối đầu với y, mười phần thì tám phần cái chết vể tay.
Xin nói thêm về Đại lực thần ưng Kevin Moore, y là người được đánh giá rất cao, với món võ công gia truyền Phong vân ưng trảo. Mười đầu ngón tay y như mười lưõi dao, trong chớp mắt có thể giết liền mấy mạng. Không biết bao kẻ đã tang mạng dưới chiêu thức này. Lúc y ra đòn, thoạt nhìn mềm mại, bay bướm. Xa hơn nữa, tốc độ càng lúc càng nhanh, tạo nên những hình ảnh chập chờn, lung linh huyền diệu. Kẻ địch hoàn toàn bị hấp dẫn vào một thế giới khác, đầy màu sắc, tựa hồ như đang ngắm nhìn mặt hồ vào buổi bình minh. Mặt hồ thoạt đầu không chút gợn sóng, nhẹ nhàng lững lờ trôi, ánh nắng ban mai bao trùm vạn vật, cây cối xung quanh cũng như đang trong giấc mộng binh yên. Để rồi sau đó tất cả như ập đến cùng một lúc, mạnh mẽ, dữ dội. Tất cả những gì mới đây thôi còn im lìm lặng lẽ, cảm giác êm ái, thanh thản trong ta vẫn còn đây. Thì ngay lập tức, vẻ giả tạo biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt khác, tàn khốc cay đắng làm sao. Điều trớ trêu ở đây, chính là những gì ngay bên cạnh ngươi, những gì ngươi hằng nghĩ rằng an toàn, tin tưởng thì nay nó quay mặt lại, hãm hại ngươi bằng những thủ đoạn tàn độc nhất.

Âu đó cũng giống như là cuộc sống trong xã hội ngày nay, một xã hội đầy rẫy những lừa lọc, bon chen, giả dối. Người lợi dụng người, để rồi sau đó họ sẵn sang bán đứng, hãm hại nhau khi không còn giá trị nào đối với họ.
Quay trở lại, trong thời gian này, DT mời một cao nhân khác thay thế vị trí của Charlie Dominici, và họ đã tìm được đúng người cần: Kevin Labrie. Giọng hát của y có thể làm mê hoặc bất kì ai. Lúc cần thiết, giọng y rất trong, ngân dài giữa chốn tĩnh mịch, nghe như mật ngọt bên tai, nâng hồn lên chin tầng mây. Khi thể hiện cảm xúc thì giọng y vang ra đấy nhưng sao nghe như uất nghẹn, tựa hồ bao sự cay đắng, tức khí dồn chứa. Tức khí đảo lộn máu trong người, máu ứ dồn, mãi đến giây phút này mới trào ra được. Ta hãy lắng nghe bài đầu tiên Pull Me Under, một bài hát về sự tuyệt vọng, mất phương hướng trong cuộc sống, để rồi sau đó là Another Day, một bản ballad tuyệt vời, một bài về giá trị của cuộc sống, thật thú vị mà không ai có thể bỏ qua.

Tiếp đó, những đoạn trình diễn trong Under A Glass Moon, The Metropolist đầy kĩ thuật, ngẫu hứng, liệu có thể ngồi im, bình thản mà lắng nghe được không. Chắc chắn là không, hay huynh đài đã luyện xong Khô Mộc Thần công, Lục Dục Thất Tình Tuyệt Diệt, trở thành gỗ đá. Nếu thế thật đáng khâm phục.

Trong gian phong bé nhỏ, trời đã về khuya lắm, không gian im lặng tựa hồ như thời gian ngừng trôi, vạn vật đã chìm trong giấc điệp. Bỗng từ nơi xa xăm vọng đến những thanh âm trong trẻo, lung linh, ta nghe long mình dịu lại, tâm hồn nhẹ nhàng mênh mang. Và rồi thấy mình như đang đứng giữa bao la đất trời, ngắm nhìn muôn vì sao, còn đâu âu lo phiền muộn sau một ngày mệt mỏi. Ta quên di tất cả, đắm mình, và tận hưởng cảm xúc. Khối óc này, thân xác này như tan biến, chỉ còn lại sự trống rỗng, sự trống rỗng chứa đựng mông lung huyền ảo.

Lâu lắm, tiếng hát cất lên, êm ái, ấm áp, tựa như gió thoảng qua, như mây trôi nhẹ. Tâm hồn sắt đá có chăng cũng phải rung động huống chi long người đa sầu đa cảm
Standing by the window
Eyes upon the moon
Hoping that the memory
will leave her spirit soon

Đó chính là bài Wait For Sleep, một bài hát tuyệt vời. Lúc này đây, ta mới thấy rõ giọng hát của Kevin hay đến như thế nào. Tiếng thì thầm bên tai, nhẹ nhàng truyền cảm. Nhạc của DT, ngoài Kevin ra, thật khó để tìm một vocalist khác thế chỗ được.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Images And Words xứng đáng là một tuyệt phẩm. Tất cả các bài hát đều hay, hay về mọi mặt, từ kĩ thuật, sự sáng tạo đến trình độ nhạc lý. Sống ở đời này, nhiều lúc chỉ một giây phút được mãn nguyện, hạnh phúc, một giây phút để thấu hiểu, chiêm ngưỡng cái đẹp, cái vĩ đại thiết tưởng đã là quá đủ. Vậy thì còn chờ điều gì nữa, xin hãy quá bộ đến nơi đây, nơi một nhà hát vĩ đại, nhà hát trong mơ, để được xem những vở kịch hoàn hảo, tuyệt vời nhất, bạn chắc chắn không phải thất vọng về điều đó.

Nếu một ai cho rằng bí kíp này cua Dream không xứng đáng như thế thì tại hạ dù trình độ thấp kém cũng xin đựoc tiếp chiêu lĩnh giáo.
Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...