Nightmare lying here in the dark
Scared like my dreams made their mark
I wonder
Dreamer always alone
Lost in a part of myself I can't find anymore
I wonder if it's gonna end tonight
I can't sleep alone anymore
I need you here with me
Even though I closed all the doors
There's somethin' holdin' me
Never Ending Nightmare
Always there instead of you
Never Ending Nightmare
No escape this time from you
Lately been around someone new
Needed to fill in the space
That once sheltered you
Still I worry, if you're gonna be alright
I can't sleep alone anymore
Need someone here with me
All I ever wanted and more
My dreams are fighting for
Never Ending Nightmare
Always there instead of you
Never Ending Nightmare
Punishing me for the things I do
Never ending Nightmare
No escape this time from you
Scared like my dreams made their mark
I wonder
Dreamer always alone
Lost in a part of myself I can't find anymore
I wonder if it's gonna end tonight
I can't sleep alone anymore
I need you here with me
Even though I closed all the doors
There's somethin' holdin' me
Never Ending Nightmare
Always there instead of you
Never Ending Nightmare
No escape this time from you
Lately been around someone new
Needed to fill in the space
That once sheltered you
Still I worry, if you're gonna be alright
I can't sleep alone anymore
Need someone here with me
All I ever wanted and more
My dreams are fighting for
Never Ending Nightmare
Always there instead of you
Never Ending Nightmare
Punishing me for the things I do
Never ending Nightmare
No escape this time from you
Những tiếng đàn guitar dạo đầu đầy điêu luyện thật nhẹ nhàng mà mang đầy sự dằn vặt khổ đau. Tiếng guitar như tiếng khóc từ tận đáy lòng vang ra, giằng xé và bi thảm, như một lời kêu cứu trong vô vọng.Tiếng hát đầu tiên cất lên thật rõ ràng nhưng đầy hoang mang lo sợ.
Bóng tối đang bao trùm mọi vật, ta biết rằng nó ở đây nhưng ta không thể tránh. Cơn ác mộng cứ kéo dài, nằm âm ỉ trong ta, đặt vào những giấc mơ của ta một dấu ấn đáng sợ và hằn sâu và trí óc. Những kẻ bước vào thế giới của những cơn mơ luôn luôn đơn độc, và ta cũng thế. Ta nhìn quanh đầy sợ hãi, đưa tay níu kéo một điều gì đó hoặc một thứ gì đó đủ mãnh lực giúp ta ở lại. Nhưng rồi ta nhận ra chẳng có gì ta có thể bám víu vào, ta lạc hẳn trong mê cung này, mê cung của bản thân ta. Một phần nào đó trong ta đang phong toả mọi hướng đi và ta không còn thấy được gì nữa. Cứ từng phút từng giây, ta thu mình cầu nguyện rằng đêm sẽ qua mau, bóng tối sẽ tan dần và mong rằng mọi chuyện sẽ đi vào quên lãng…
Ta không còn được những đêm yên giấc, không còn nữa những giấc mơ thơ mộng. Ta cần ngươi ở đây, ngay bên cạnh ta, hỡi con người dũng cảm và đầy bản lĩnh kia, hỡi ta. Ngay cả khi ta đóng tất cả các lối đi, tất cả những khe hở của góc tối này lại thì dường như vẫn có điều gì đó níu chân ngăn cản ta. Ngăn cản ta trở về thế giới thực.
Ta đã từng mơ thấy ngươi, đó là một giấc mộng đẹp. Nhưng rồi mọi sự thay đổi, ta thấy ngươi truy sát ta, ta sợ. Những cơn ác mộng kéo dài mãi không bao giờ dứt cứ hiện lên mỗi khi ta nhắm mắt lại, thay vào hình ảnh của ngươi trước đó. Những cơn ác mộng khủng khiếp và ngươi cứ truy đuổi ta mãi, và một vấp chân, ta đã để cho ngươi bắt lấy.
Vẫn những giai điệu đầu bài, vẫn tiếng guitar gay gắt và nội tâm ấy, nó như một lần nữa kêu gọi sự cứu vớt. Nhẹ nhàng hơn, có lẽ đã có một tiếng trả lời.
Đúng là ta đã bị ngươi bắt, nhưng ta chợt nhận ra rằng: chẳng phải ngươi chính là ta sao. Chẳng phải ngươi chính là con người mà ta hằng mơ ước đạt được đó sao. Chắc hẳn rằng ta đã quá quan tâm tới nàng mà bỏ quên ngươi, chẳng trách ngươi giận dữ. Nhưng ta đã tìm ra một nơi mà ngươi có thể nằm nghỉ ngơi thật thanh thản. Ta đã dọn sạch lại không gian của ngươi trong con người ta rồi đấy. Ngươi có thể trở về nơi ấy tận hưởng sự thanh bình. Dù rằng ta vẫn lo lắng, không hiểu ngươi có ổn không nếu sống một mình như thế.
Đêm nay ta lại không thể ngủ được. Có lẽ thật sự ta vẫn cần một ai đó ở bên. Như nàng chẳng hạn, và như ngươi. Ta muốn tất cả đều bên ta, mọi người và mọi thứ. Đó là những thứ mà ta và ngươi cùng những giấc mơ kia đã quyết tâm giành lấy.
Những cơn ác mộng kia vẫn cứ kéo dài thay cho hình ảnh lý tưởng của ngươi trước kia. Những cơn mơ đáng sợ vẫn mãi tiếp diễn, cùng ngươi giúp ta hoàn thành những thứ cần thiết để ngươi lại đồng hành cùng ta trong mọi cơn mộng. Lần này ta biết rằng ta không thể thoát được nữa, và ta sẽ đợi đến lúc ta là ngươi và ngươi là ta, lúc ấy, sẽ chẳng còn cơn ác mộng nữa, ngươi cũng không còn. Vì ngươi đã là ta.
Những câu hát được lập lại lần nữa sau tiếng guitar đã có phần thanh thản như để khẳng định lại giấc mơ ấy. Con ác mộng sẽ mãi tiếp diễn cho đến khi nào “ta” thật sự là “ngươi”.
Nhưng hiện giờ “ta” vẫn còn lạc lối trong những cơn mơ xấu xí, trong mê cung của bản thân, trong hố đen mà tự mình tạo ra. Một khoảng lặng! Như một khoảng thời gian nhỏ quý báu nghỉ ngơi, để rồi tiếng guitar lại vang lên cùng tiếng trống nhẹ như đề bắt đầu một lời kêu gọi, một tiếng khóc, đầy bi thương và dữ dội.
Bóng tối đang bao trùm mọi vật, ta biết rằng nó ở đây nhưng ta không thể tránh. Cơn ác mộng cứ kéo dài, nằm âm ỉ trong ta, đặt vào những giấc mơ của ta một dấu ấn đáng sợ và hằn sâu và trí óc. Những kẻ bước vào thế giới của những cơn mơ luôn luôn đơn độc, và ta cũng thế. Ta nhìn quanh đầy sợ hãi, đưa tay níu kéo một điều gì đó hoặc một thứ gì đó đủ mãnh lực giúp ta ở lại. Nhưng rồi ta nhận ra chẳng có gì ta có thể bám víu vào, ta lạc hẳn trong mê cung này, mê cung của bản thân ta. Một phần nào đó trong ta đang phong toả mọi hướng đi và ta không còn thấy được gì nữa. Cứ từng phút từng giây, ta thu mình cầu nguyện rằng đêm sẽ qua mau, bóng tối sẽ tan dần và mong rằng mọi chuyện sẽ đi vào quên lãng…
Ta không còn được những đêm yên giấc, không còn nữa những giấc mơ thơ mộng. Ta cần ngươi ở đây, ngay bên cạnh ta, hỡi con người dũng cảm và đầy bản lĩnh kia, hỡi ta. Ngay cả khi ta đóng tất cả các lối đi, tất cả những khe hở của góc tối này lại thì dường như vẫn có điều gì đó níu chân ngăn cản ta. Ngăn cản ta trở về thế giới thực.
Ta đã từng mơ thấy ngươi, đó là một giấc mộng đẹp. Nhưng rồi mọi sự thay đổi, ta thấy ngươi truy sát ta, ta sợ. Những cơn ác mộng kéo dài mãi không bao giờ dứt cứ hiện lên mỗi khi ta nhắm mắt lại, thay vào hình ảnh của ngươi trước đó. Những cơn ác mộng khủng khiếp và ngươi cứ truy đuổi ta mãi, và một vấp chân, ta đã để cho ngươi bắt lấy.
Vẫn những giai điệu đầu bài, vẫn tiếng guitar gay gắt và nội tâm ấy, nó như một lần nữa kêu gọi sự cứu vớt. Nhẹ nhàng hơn, có lẽ đã có một tiếng trả lời.
Đúng là ta đã bị ngươi bắt, nhưng ta chợt nhận ra rằng: chẳng phải ngươi chính là ta sao. Chẳng phải ngươi chính là con người mà ta hằng mơ ước đạt được đó sao. Chắc hẳn rằng ta đã quá quan tâm tới nàng mà bỏ quên ngươi, chẳng trách ngươi giận dữ. Nhưng ta đã tìm ra một nơi mà ngươi có thể nằm nghỉ ngơi thật thanh thản. Ta đã dọn sạch lại không gian của ngươi trong con người ta rồi đấy. Ngươi có thể trở về nơi ấy tận hưởng sự thanh bình. Dù rằng ta vẫn lo lắng, không hiểu ngươi có ổn không nếu sống một mình như thế.
Đêm nay ta lại không thể ngủ được. Có lẽ thật sự ta vẫn cần một ai đó ở bên. Như nàng chẳng hạn, và như ngươi. Ta muốn tất cả đều bên ta, mọi người và mọi thứ. Đó là những thứ mà ta và ngươi cùng những giấc mơ kia đã quyết tâm giành lấy.
Những cơn ác mộng kia vẫn cứ kéo dài thay cho hình ảnh lý tưởng của ngươi trước kia. Những cơn mơ đáng sợ vẫn mãi tiếp diễn, cùng ngươi giúp ta hoàn thành những thứ cần thiết để ngươi lại đồng hành cùng ta trong mọi cơn mộng. Lần này ta biết rằng ta không thể thoát được nữa, và ta sẽ đợi đến lúc ta là ngươi và ngươi là ta, lúc ấy, sẽ chẳng còn cơn ác mộng nữa, ngươi cũng không còn. Vì ngươi đã là ta.
Những câu hát được lập lại lần nữa sau tiếng guitar đã có phần thanh thản như để khẳng định lại giấc mơ ấy. Con ác mộng sẽ mãi tiếp diễn cho đến khi nào “ta” thật sự là “ngươi”.
Nhưng hiện giờ “ta” vẫn còn lạc lối trong những cơn mơ xấu xí, trong mê cung của bản thân, trong hố đen mà tự mình tạo ra. Một khoảng lặng! Như một khoảng thời gian nhỏ quý báu nghỉ ngơi, để rồi tiếng guitar lại vang lên cùng tiếng trống nhẹ như đề bắt đầu một lời kêu gọi, một tiếng khóc, đầy bi thương và dữ dội.
(Lời bình: từ nhothuky.com)