Sunday, February 13, 2011

Pink Floyd




Pink Floyd đã biến thế giới âm nhạc thành một cơn bão khi họ phát triển khía cạnh pock rất nguyên bản của riêng mình.
Trong thời hoàng kim, nhạc của Pink Floyd phối hợp các yếu tố dàn nhạc giao hưởng với việc sử dụng âm thanh điện tử phong phú và âm nhạc “bê tông” – đồng hồ, máy bay và nhiều âm thanh đời thực khác – cũng như ca từ sắc bén.
Pink Floyd được 4 sinh viên trường Cambridge thành lập năm 1965 – Syd Barrett, Roger Waters, Rick Wright avà Nick Mason ban đầu với tên gọi Pink Floyd Sound.
Các chàng trai nhiệt huyết cuối cùng cũng đã ra đời được đĩa đơn đầu tiên – Arnold Layne – ca khúc nói về một người đàn ông mắc chứng tâm thần. Tiếp theo đó, Pink Floyd Sound quyết định thực hiện một tour lưu diễn quanh nước Mỹ, nhưng Syd bị ốm khá nặng do sử dụng ma tuý liều lượng lớn. Ban nhạc quyết định tìm kiếm người hỗ trợ anh. David Gilmour, bạn học cũ của Roger và Syd đã được kết nạp. David Gilmour nhanh chóng thay thế Barrett.
Cuối năm 1968, ban nhạc tiếp tục hoạt động thiếu vắng Syd. Pink Floyd tới Pháp theo một hợp đồng biểu diễn. Một trong những người có mặt tại show diễn lúc bấy giờ là Barbet Schroder – đạo diễn phim nổi tiếng của Pháp. Ông yêu cầu Pink Floyd tham gia phần nhạc cho bộ phim “More” sắp trình làng năm 1969. Các thành viên trong ban đồng thời cũng hết sức nỗ lực hoàn tất thu âm rock Man and The Journey (gồm cả 3 ca khúc Sleep/Nighmare, Green Is The Colour và Death trong phim More).
Cả album và bộ phim đều mang gây tiếng vang lớn cho người hâm mộ ở châu Âu. Năm 1972, họ lại tiếp tục có mặt trong nhạc phim của Barbet Schroder (1972) Le Vallee, bộ phim công chiếu tại Mỹ và Anh với tên gọi Valley Obscured By Clouds.
Một số fan hâm mộ tận tâm của Floyd vẫn tin thời kỳ Barrett tồn tại trong một thời gian ngắn với ban nhạc là thời kỳ hoàng kim nhất.
Những người khác, theo suy nghĩ khác, đặc biệt ngưỡng mộ thời kỳ trải nghiệm cuối thập niên 60 và đầu thập niên 70 – thời kỳ sản xuất ra nhiều tác phẩm thường nổi bật và khó khăn như Ummagumma, Atom Heart Mother và Meddle.
Nhưng thành công rộng rãi trên thế giới đích thực của ban nhạc xuất hiện năm 1973 với một trong những tác phẩm định nghĩa của thập niên, Dark Side of the Moon, nơi họ kết hợp thành công chủ nghĩa thực nghiệm những ngày đầu với nhạc điện tử hi-tech và các giai điệu du dương hơn.
“Dark Side Of The Moon” – album ước tính có tổng lượng tiêu thụ trên toàn thế giới vào khoảng 34 triệu bản; trong tuần đầu tiên năm 1973, album đứng vị trí số một trong bảng xếp hạng của Mỹ; tại Bỉ và Pháp, album cũng không nhường ngôi quán quân cho bất kể nhạc phẩm nào khác; album xếp hạng hai ở Áo, hạng 3 ở Australia, hạng 4 ở Hà Lan, hạng 5 ở Tây Ban Nha, Phần Lan và Đức. “Dark Side Of The Moon” được ghi tên vào kỷ lục Guinness đĩa hát thế giới vì thời gian có tên trong các bảng xếp hạng toàn cầu dài hơn mọi album khác trong lịch sử (“đĩa hát già nhất”).
Album cũng hiện thân cho sự đột phá dứt khoát đầu tiên vào các quan điểm chính trị cánh tả, ban nhạc lên án những gì họ chứng kiến như sự xa lánh nguyên nhân bởi xã hội tư bản hiện đại. Album này đã trụ lại trên nhiều bảng xếp hạng Mỹ với thời gian kỷ lục 27 năm.
Tiếp theo Dark Side of the Moon, Pink Floyd với Wish You Were Here một lần nữa chiếm vị trí đầu bảng những album được ưa chuộng nhất bấy giờ. Hơn một năm rưỡi sau, ban nhạc mới ra mắt được Animals. Album mới này được đánh giá là “sự phản ánh chân thực nhất hiện thực và cách sống của nhiều tầng lớp trong xã hội bấy giờ”, mỗi một kiểu người được phản ánh qua hình ảnh, tính cách của một động vật. Ví dụ như “cún” tượng trưng cho những luật lệ hà khắc của tầng lớp thống trị; “ủn ỉn” là sự trì trệ của giai cấp quý tộc, sống vương giả; “cừu” là số đông công chúng luôn bị “cún và ủn ỉn đè đầu cưỡi cổ”…
Nhưng một cuộc tranh cãi gay gắt xảy ra sau đó.
Ngày 26/2/1980, Pink Floyd bắt đầu tour The Wall tại Nassau Coliseum, (Long Island New York). Tháng 10, nhóm rong ruổi tới London. Tháng 1 năm 1981, Pink Floyd lại có mặt ở Los Angeles. Tháng 4, các thành viên trong ban nhạc có tới 4 lần thực hiện show The Wall tại Westfallenhalle (Dortmund, Đức)
Đội hình thành công nhất của Pink Floyd – Roger Waters, David Gilmour chơi guitar, Rick Wright chơi keyboard và Nick Mason chơi trống – không còn biểu diễn cùng nhau sau chuỗi ngày của The Wall.
Năm 1984, mỗi người trong Pink Floyd đều chọn đường đi cho riêng mình. Rick Wright cùng Dave Harris thu âm album solo Zee-Identity; David Gilmour phát hành album cá nhân About Face và Roger Waters cũng xuất bản The Pros & Cons Of Hitch-hiking.
Pink Floyd bắt đầu “đoàn tụ” vào năm 1993 cho album mới The Division Bell. Ban nhạc có tới nửa năm đi lưu diễn. Tại châu Âu, David Gilmour lập gia đình với cô bạn gái Polly Samson. Năm 1996, vị thần hạnh phúc giang tay chào đón Pink Floyd sau một chặng đường dài không ngừng vươn lên. Nhóm nhạc chính thức có tên trong Đại sảnh Vinh danh Rock & Roll. Sau đó, Floyd không tham gia một buổi biểu diễn nào nhưng vẫn tiếp tục cho ra đời một album mới vào năm 2000. Riêng Roger Waters khoảng giữa 1999 – 2000 đã trình làng thu âm mang tên “In The Flesh”. Năm 2002, dấu chân của Roger in ở hầu khắp châu Âu, châu Phi, châu Á và Australia.
Nhưng hơn 10 năm sau, họ được trở lại cùng nhau trong một đêm của chương trình hoà nhạc Live 8 mùa hè trước ở London, bộ tứ ôm chặt nhau trên sân khấu một lần nữa.
Bất cứ hy vọng nào dẫn tới một sự đoàn tụ lâu dài vẫn không được toại nguyện, ban nhạc đưa ra một bản tuyên bố hồi tháng 1 khẳng định với báo chí những câu chuyện về sự trở lại gây ấn tượng sai với người hâm mộ.
Thậm chí nếu Gilmour và Waters có thất bại trong việc giải quyết tạm thời sự tranh cãi cuộc chạy đua dài khét tiếng của họ, cả hai vẫn lưu diễn và thu âm cùng nhau và duy trì huyền thoại Pink Floyd sống mãi.
Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...