Đây là nghệ sĩ guitar classic mình thích nhất, và nghe nhiều nhất, với kỹ thuật điêu luyện, tiếng đàn hoàn hảo cùng với phong thái chơi đàn điềm tĩnh, nhẹ nhàng.
Vài nét về tiểu sử của John Williams
John Christopher Williams sinh ngày 24 tháng 4 năm 1941 tại thành phố Melbourne, Austraila. Cha ông, Leonard Williams rời London đến định cư tại Australia từ cuối những năm 1930, ở đó ông đã gặp và kết hôn cùng Malaan vì họ có chung tình yêu nhạc Jazz và lòng yêu thích con đường chính trị. Len (tức Leonard) là một nghệ sỹ guitar nhạc jazz được ngưỡng mộ, nhưng niềm ham thích của ông đần chuyển hướng sang các tiết mục guitar cổ điển. Khi John 4 tuổi, cậu được bố tặng một cây guitar đầu tiên, mặc dù John khẳng định rằng ông không được dạy bảo nghiêm chỉnh trong khoảng ít nhất là vài ba năm sau đó. Vì tình yêu mới dành cho kĩ thuật guitar cổ điển, Len đã không cho phép John học hành thiếu nghiêm túc với kiểu chơi đàn tự do không theo form tay chuẩn, đây là một vấn đề mà các nghệ sĩ bậc thầy guitar sau này thường lấy làm tiếc vì đã không tập luyện đúng kĩ thuật.
Năm 1952, gia đình ông quay trở lại London. Len muốn gây dựng nên một trường dạy guitar ( ông đã gây dựng được và tạo nên một thành công vĩ đại : Đó là Spanish Guitar Centre - Trung Tâm Đào Tạo Tây Ban Cầm, ngày nay nó vẫn tiếp tục phát triển dưới sự dẫn dắt của Barry Mason). Công sức của Len những năm sau đó khi ông dồn hết tâm lực để gây dựng Looe Monkey Sanctuary tại Cornwall đã không mang lại kết quả : Có người thì nói rằng Len Williams trở nên nổi tiếng vì ông là bố của một nghệ sỹ guitar nổi tiếng, hoặc do ông lập nên London Guitar Centre, hoặc là do ông ấy làm việc với wolly Monkeys. Ít ai có thể duy trì được sự nổi tiếng về một lĩnh vực nào đó trong suốt cả cuộc đời, nhưng nếu nổi tiếng cả 3 lĩnh vực thì sao ?. Len cũng có một động lực thúc đẩy cho tương lai, đó là việc nhận ra tài năng của con trai mình, ông mong muốn John sẽ được tiếp giáo những vị thầy tài giỏi nhất. Ở Australia thì điều này quả là một hạn chế, dù vậy qua mối quan hệ với Terry Usher, hai cha con John đã gặp được Andres Segovia trong lần họ về thăm lại London. "Nhà sáng tạo guitar cổ điển hiện đại" Segovia đã bị ấn tượng bởi cậu bé 11 tuổi và đã sắp xếp cho cậu theo học guitar vào mùa hè tại ngôi trường thuộc Accademia Musicale Chigiana di Siena nước Ý. "Cậu bé phi thường John" vẫn đều đặn tới đây mãi tới năm 1959.
Thành công đầu tiên củ John williams đó là vào năm 1955 trong một lần yêu cầu chơi nhạc của các bạn cùng lớp, cậu đã nhận được niềm vinh dự chưa từng thấy khi một học viên nhỏ tuổi như John có thể hoàn thành biểu diễn độc tấu với bất bì nhạc cụ nào.
Năm 1952, gia đình ông quay trở lại London. Len muốn gây dựng nên một trường dạy guitar ( ông đã gây dựng được và tạo nên một thành công vĩ đại : Đó là Spanish Guitar Centre - Trung Tâm Đào Tạo Tây Ban Cầm, ngày nay nó vẫn tiếp tục phát triển dưới sự dẫn dắt của Barry Mason). Công sức của Len những năm sau đó khi ông dồn hết tâm lực để gây dựng Looe Monkey Sanctuary tại Cornwall đã không mang lại kết quả : Có người thì nói rằng Len Williams trở nên nổi tiếng vì ông là bố của một nghệ sỹ guitar nổi tiếng, hoặc do ông lập nên London Guitar Centre, hoặc là do ông ấy làm việc với wolly Monkeys. Ít ai có thể duy trì được sự nổi tiếng về một lĩnh vực nào đó trong suốt cả cuộc đời, nhưng nếu nổi tiếng cả 3 lĩnh vực thì sao ?. Len cũng có một động lực thúc đẩy cho tương lai, đó là việc nhận ra tài năng của con trai mình, ông mong muốn John sẽ được tiếp giáo những vị thầy tài giỏi nhất. Ở Australia thì điều này quả là một hạn chế, dù vậy qua mối quan hệ với Terry Usher, hai cha con John đã gặp được Andres Segovia trong lần họ về thăm lại London. "Nhà sáng tạo guitar cổ điển hiện đại" Segovia đã bị ấn tượng bởi cậu bé 11 tuổi và đã sắp xếp cho cậu theo học guitar vào mùa hè tại ngôi trường thuộc Accademia Musicale Chigiana di Siena nước Ý. "Cậu bé phi thường John" vẫn đều đặn tới đây mãi tới năm 1959.
Thành công đầu tiên củ John williams đó là vào năm 1955 trong một lần yêu cầu chơi nhạc của các bạn cùng lớp, cậu đã nhận được niềm vinh dự chưa từng thấy khi một học viên nhỏ tuổi như John có thể hoàn thành biểu diễn độc tấu với bất bì nhạc cụ nào.
Trong khoảng thời gian không ở Siena, cậu tham gia Royal College of Music ở London trong 4 năm từ 1956 đến 1959, John đã học Piano và nhạc lý ở đó. Cậu không đơn giản là được học guitar, bởi vì giống như hầu hết các trường đại học và nhạc viên vào thời điểm đó, RCM ( Royal College of Music ) không có chương trình dạy guitar nào cả ! Tuy nhiên một thời gian ngắn sau tốt nghiệp, anh được mời tham gia vào phòng âm nhạc mới thành lập. Việc này chắc chắn là Trường đang chuẩn bị cho sự công kích, khiêu khích từ các nhạc sĩ muốn tranh đua với các sinh viên trong trường vừa tốt nghiệp xem thực tài họ thế nào ! John vẫn là trụ cột của phòng tới năm 1973, khi một học trò cũ của mình là Carlos Bonnel thay vào vị trí đó. Williams vẫn duy trì mối quan hệ với trường qua nhiều năm, vẫn là một giáo sư thường xuyên tới thăm trường, trong đó có cả Trường Đại học âm nhạc Hoàng gia Bắc anh ở Manchester.
Stephen Dodgson, giảng viên hòa âm của trường cũng tiếp tục là một giáo sư cộng tác với người học trò cũ trong nhiều năm với vai trò là một người soạn lại và cũng là một cố vấn, và bản Second Guitar Concerto được viết vào năm 1971 cùng Williams cũng mang lại cho ông một sự thành công lớn.
Williams bắt đầu trình diễn "chuyên nghiệp thực sự" đầu tiên tại sảnh Wigmore, London vào ngày 6 tháng 11 năm1958, năm tháng trước sinh nhật lần thứ 18 và hoàn thành chương trình học chính thức.Chương trình phản ánh nội dung của hai album đầu tay của được thu âm vào thời điểm đó và phát hành vào đầu năm 1959. Ông tham gia vào cùng hãng Ibbs & Tillett uy tín (hãng sau đó trở thành một bộ phận của tổ chức Harold Holt, và bây giờ là Askonas Holt ).
Sau đó John đã có dư sự nổi tiếng để kiếm sống như tờ bướm quảng cáo kèm theo dòng trích dẫn hùng hồn( Ít nhất là lòng ngưỡng mộ với câu đầu đề ) của nhà soạn nhạc đại tài Segovia :
A prince of the guitar has arrived in the musical world
(Hoàng tử guitar đã xuất hiện trong thế giới âm nhạc )
Chúa đã chỉ tay của người lên cậu ấy, và điều ấy sẽ không quá lâu trước khi tên tuổi cậu ta trở thành một điển hình cả ở Anh quốc lẫn nước ngoài, tiếng đàn cậu ta thể hiện tâm hồn của chúa. Tôi hoan nghênh chàng nghệ sĩ trẻ trong lần đầu tiên cậu có cơ hội xuất hiện và biểu diễn trước công chúng và thực sự tin vào sự thành công, và thành công sẽ giống như cái bóng theo cậu ấy khắp nơi nơi.
Stephen Dodgson, giảng viên hòa âm của trường cũng tiếp tục là một giáo sư cộng tác với người học trò cũ trong nhiều năm với vai trò là một người soạn lại và cũng là một cố vấn, và bản Second Guitar Concerto được viết vào năm 1971 cùng Williams cũng mang lại cho ông một sự thành công lớn.
Williams bắt đầu trình diễn "chuyên nghiệp thực sự" đầu tiên tại sảnh Wigmore, London vào ngày 6 tháng 11 năm1958, năm tháng trước sinh nhật lần thứ 18 và hoàn thành chương trình học chính thức.Chương trình phản ánh nội dung của hai album đầu tay của được thu âm vào thời điểm đó và phát hành vào đầu năm 1959. Ông tham gia vào cùng hãng Ibbs & Tillett uy tín (hãng sau đó trở thành một bộ phận của tổ chức Harold Holt, và bây giờ là Askonas Holt ).
Sau đó John đã có dư sự nổi tiếng để kiếm sống như tờ bướm quảng cáo kèm theo dòng trích dẫn hùng hồn( Ít nhất là lòng ngưỡng mộ với câu đầu đề ) của nhà soạn nhạc đại tài Segovia :
A prince of the guitar has arrived in the musical world
(Hoàng tử guitar đã xuất hiện trong thế giới âm nhạc )
Chúa đã chỉ tay của người lên cậu ấy, và điều ấy sẽ không quá lâu trước khi tên tuổi cậu ta trở thành một điển hình cả ở Anh quốc lẫn nước ngoài, tiếng đàn cậu ta thể hiện tâm hồn của chúa. Tôi hoan nghênh chàng nghệ sĩ trẻ trong lần đầu tiên cậu có cơ hội xuất hiện và biểu diễn trước công chúng và thực sự tin vào sự thành công, và thành công sẽ giống như cái bóng theo cậu ấy khắp nơi nơi.
Về buổi biểu diễn, Tờ London Times phải thốt lên rằng :
Thực sự anh ấy có một kĩ thuật được phát triển tốt và rất đáng chú ý; đó là một bằng chứng rõ ràng trong sự chuyển biến của ba giai đoạn từ Bach cello suite [ No.3, trans. J.w. Duarte] mà ở đó mỗi nốt nhạc đều được đặt đúng chỗ một cách hoàn hảo, và với sự điều khiển của mình, John đã đưa vào đó gần như tuyệt đối sự du dương, cách phân nhịp và cả âm điệu đầy màu sắc....
Những lần biểu diễn đầu tiên thành công thành công ở nơi khác sau đó là tại Paris (1959), Madrid (1961) và năm 1962 John có một cơ hội hiếm hoi đối với một nhạc sĩ phương tây : Đó là chuyến lưu diễn tại Liên Xô. Bất cứ nơi đâu williams đến, anh đều được chào đón nồng nhiệt với sự bợ đỡ.
Lần xuất hiện đầu tiên trước công chúng Vương quốc Anh là lần anh quay trở lại, cũng diễn ra tại sảnh đường Wigmore, được hoan nghênh như một sự kiện lớn. Thời báo Times cũng đã phát biểu hết lời ca ngợi John.
Sau hai lần thu âm rất thành công, năm 1963 là lần biểu diễn đầu tiên của ông tại xứ sở hoa Anh Đào và Bắc Mỹ, trong suốt thời gian đó John được mời một hợp đồng thu âm với hãng CBS ( bây giờ là Sony Classical ), đĩa đầu tiên có đầu đề không thể tưởng tượng được : CBS Presents John Williams (CBS giới thiệu John Williams), được phát hành năm 1964. Từ đó hàng năm Willliams cho ra đời ít nhất một đĩa với hãng này, mặc dù có một số tiết mục không thực sự đậm chất cổ điển cũng được phát hành cùng các hãng khác. Cho đến những năm giữa thập niên 70, hầu hết các bản ghi âm đều được quản lí ở New York dưới sự giám sát cẩn trọng của giám đốc CBS là Paul Mayers.
Năm 1964, John kết hôn lần đầu tiên. Cuộc hôn nhân đáng tiếc này kết thúc khi họ ly dị nhau năm 1969. Kate, con gái John sinh năm 1965, bây giờ là một nghệ sĩ Piano nhạc jazz. Bạn có thể xem thông tin thêm về cô tại website riêng của Kate http://www.kate-williams-quartet.com.
John williams là một trong những vài nghệ sĩ guitar solo cổ điển sáng giá cố gắng tạo dựng nghề nghiệp suốt những năm 60, rất nhiều người chống lại quy phạm phản văn hóa cho những người đồng vị của họ. Nhóm này gồm có Issac Perlman, Daniel Barenboim, Vladimir Ashekanzy, Jacqueline du Pré, tất cả đều ở London, nơi có khuynh hướng tập hợp cả tập thể lẫn cá nhân.
Kết quả ngọt ngào của những mối quan hệ này là sự xuất hiện của vị khách mời Williams trong một album đầu tay của Jacqueline du Pré năm 1963, ông chơi de Fallas Jota từ Suite Espãnol. Những lần cộng tác sau đó có cả Daniel Barenboim chỉ đạo các dàn nhạc khác nhau trong các bản Concerto trong bàn thu âm và một album bộ đôi với Itzak Perlman.
Ông đồng thời cũng xuất hiện trước công chúng với Wilfred Brown ( giọng Tenor ), The London String Quartet và các nghệ sĩ khác., thậm chí còn thế chân cả Jullian Bream trong những lần chơi cùng với Alan Loveday (violin) và Amarylis Fleming (cello). John đã chứng tỏ khả năng để tìm thấy cơ hội và các nhạc phẩm để chơi cùng với người khác, không chỉ mỗi chơi solo.
John Williams cũng dùng một lượng thời gian đáng kể và trí lực để mở rộng các tác phẩm ra xa hơn những gì mà Segovia đã xây dựng, và sự yêu thích âm nhạc hiện đại lớn dần đã cho ông cơ hội thể hiện tại Micheal Tippetts King Priam năm 1963, sau đó cùng tham gia trong album đầy tham vọng về toàn bộ các tác phẩm nghệ thuật của Anton webern.
Julian Bream là một người có tầm ảnh hưởng quan trọng với John williams khi ông xây dựng con đường nghệ thuật của mình. Hơn John 8 tuổi, Bream thể hiện ấn tượng âm nhạc theo trường phái khác, và trong khi Segovia tạo nên thính giả của cây Tây Ban Cầm trên toàn thế giới thì Bream tập trung vào tạo nên những bản nhạc mới, ủy thác và chơi các tác phẩm mới với các nhà soạn nhạc cổ điển người Anh như Berkeley, Bennett, Britten, Maxwell-Davies, Tippet, Walton, v v...Williams thì khác, ông thích tiếp cận và hấp thu những giai điệu của âm nhạc, đáng chú ý là folk, jazz, thậm chí cả pop.
Rõ ràng rằng hai người đàn ông này gặp đúng nghề nghiệp, một người là chuyên gia già dặn, còn người kia bất đắc dĩ đã mang vương miện hoàng tử mà Segovia đặt lên đầu. Chính Williams đã nói rằng "Mặc dù cách mà mỗi chúng ta chơi guitar đều giống nhau như đúc, nhưng chúng ta không phải là hai nhạc sĩ mà chúng ta cùng nhau tạo nên những âm thanh kì diệu". Sự xuất hiện của họ cùng nhau, một vài trong số đó được phát trên truyền hình vẫn được chiếu lại qua những năm 70, lên đến cực điểm trong chuyến lưu diễn của họ đến Mỹ năm 1978.
Thực sự anh ấy có một kĩ thuật được phát triển tốt và rất đáng chú ý; đó là một bằng chứng rõ ràng trong sự chuyển biến của ba giai đoạn từ Bach cello suite [ No.3, trans. J.w. Duarte] mà ở đó mỗi nốt nhạc đều được đặt đúng chỗ một cách hoàn hảo, và với sự điều khiển của mình, John đã đưa vào đó gần như tuyệt đối sự du dương, cách phân nhịp và cả âm điệu đầy màu sắc....
Những lần biểu diễn đầu tiên thành công thành công ở nơi khác sau đó là tại Paris (1959), Madrid (1961) và năm 1962 John có một cơ hội hiếm hoi đối với một nhạc sĩ phương tây : Đó là chuyến lưu diễn tại Liên Xô. Bất cứ nơi đâu williams đến, anh đều được chào đón nồng nhiệt với sự bợ đỡ.
Lần xuất hiện đầu tiên trước công chúng Vương quốc Anh là lần anh quay trở lại, cũng diễn ra tại sảnh đường Wigmore, được hoan nghênh như một sự kiện lớn. Thời báo Times cũng đã phát biểu hết lời ca ngợi John.
Sau hai lần thu âm rất thành công, năm 1963 là lần biểu diễn đầu tiên của ông tại xứ sở hoa Anh Đào và Bắc Mỹ, trong suốt thời gian đó John được mời một hợp đồng thu âm với hãng CBS ( bây giờ là Sony Classical ), đĩa đầu tiên có đầu đề không thể tưởng tượng được : CBS Presents John Williams (CBS giới thiệu John Williams), được phát hành năm 1964. Từ đó hàng năm Willliams cho ra đời ít nhất một đĩa với hãng này, mặc dù có một số tiết mục không thực sự đậm chất cổ điển cũng được phát hành cùng các hãng khác. Cho đến những năm giữa thập niên 70, hầu hết các bản ghi âm đều được quản lí ở New York dưới sự giám sát cẩn trọng của giám đốc CBS là Paul Mayers.
Năm 1964, John kết hôn lần đầu tiên. Cuộc hôn nhân đáng tiếc này kết thúc khi họ ly dị nhau năm 1969. Kate, con gái John sinh năm 1965, bây giờ là một nghệ sĩ Piano nhạc jazz. Bạn có thể xem thông tin thêm về cô tại website riêng của Kate http://www.kate-williams-quartet.com.
John williams là một trong những vài nghệ sĩ guitar solo cổ điển sáng giá cố gắng tạo dựng nghề nghiệp suốt những năm 60, rất nhiều người chống lại quy phạm phản văn hóa cho những người đồng vị của họ. Nhóm này gồm có Issac Perlman, Daniel Barenboim, Vladimir Ashekanzy, Jacqueline du Pré, tất cả đều ở London, nơi có khuynh hướng tập hợp cả tập thể lẫn cá nhân.
Kết quả ngọt ngào của những mối quan hệ này là sự xuất hiện của vị khách mời Williams trong một album đầu tay của Jacqueline du Pré năm 1963, ông chơi de Fallas Jota từ Suite Espãnol. Những lần cộng tác sau đó có cả Daniel Barenboim chỉ đạo các dàn nhạc khác nhau trong các bản Concerto trong bàn thu âm và một album bộ đôi với Itzak Perlman.
Ông đồng thời cũng xuất hiện trước công chúng với Wilfred Brown ( giọng Tenor ), The London String Quartet và các nghệ sĩ khác., thậm chí còn thế chân cả Jullian Bream trong những lần chơi cùng với Alan Loveday (violin) và Amarylis Fleming (cello). John đã chứng tỏ khả năng để tìm thấy cơ hội và các nhạc phẩm để chơi cùng với người khác, không chỉ mỗi chơi solo.
John Williams cũng dùng một lượng thời gian đáng kể và trí lực để mở rộng các tác phẩm ra xa hơn những gì mà Segovia đã xây dựng, và sự yêu thích âm nhạc hiện đại lớn dần đã cho ông cơ hội thể hiện tại Micheal Tippetts King Priam năm 1963, sau đó cùng tham gia trong album đầy tham vọng về toàn bộ các tác phẩm nghệ thuật của Anton webern.
Julian Bream là một người có tầm ảnh hưởng quan trọng với John williams khi ông xây dựng con đường nghệ thuật của mình. Hơn John 8 tuổi, Bream thể hiện ấn tượng âm nhạc theo trường phái khác, và trong khi Segovia tạo nên thính giả của cây Tây Ban Cầm trên toàn thế giới thì Bream tập trung vào tạo nên những bản nhạc mới, ủy thác và chơi các tác phẩm mới với các nhà soạn nhạc cổ điển người Anh như Berkeley, Bennett, Britten, Maxwell-Davies, Tippet, Walton, v v...Williams thì khác, ông thích tiếp cận và hấp thu những giai điệu của âm nhạc, đáng chú ý là folk, jazz, thậm chí cả pop.
Rõ ràng rằng hai người đàn ông này gặp đúng nghề nghiệp, một người là chuyên gia già dặn, còn người kia bất đắc dĩ đã mang vương miện hoàng tử mà Segovia đặt lên đầu. Chính Williams đã nói rằng "Mặc dù cách mà mỗi chúng ta chơi guitar đều giống nhau như đúc, nhưng chúng ta không phải là hai nhạc sĩ mà chúng ta cùng nhau tạo nên những âm thanh kì diệu". Sự xuất hiện của họ cùng nhau, một vài trong số đó được phát trên truyền hình vẫn được chiếu lại qua những năm 70, lên đến cực điểm trong chuyến lưu diễn của họ đến Mỹ năm 1978.
Sưu tầm từ guitar.vn