Streets, album đỉnh cao nhất trong sự nghiệp âm nhạc của Savatage, là 1 vở rock opera về DT Jesus, 1 ngôi sao nhạc rock mà thời hoàng kim đã trôi mãi vào dĩ vãng. Trong câu chuyện, vào thời điểm hiện tại, DT Jesus là kẻ nghiện ngập lún sâu vào ma tuý sống vảng vất trong khu vực tồi tàn vùng ngoại ô phía Tây New York.Thời kì chưa dính dáng đến ma tuý Jesus đã từng là một huyền thoại đến mức những người hâm mộ anh đã gọi anh là ” Đấng cứu thế trên Đại lộ D”, cái tên có thể chính là nguồn gốc của biệt danh Downtown Jesus, hay còn gọi tắt là DT Jesus.
Đam mê cháy bỏng thật sự của Jesus là âm nhạc. Bất kì lúc nào có thể, anh lại chơi nhạc trong những quán Bar địa phương, và trước sự ngạc nhiên ngưỡng mộ của bạn bè, âm nhạc của anh là một tổng thể âm thanh thật tuyệt vời, nói chính xác, âm nhạc của anh là một tổng thể âm thanh vĩ đại. Số l¬ựợng fan hâm mộ anh ngày càng tăng, và với họ, anh là vị chúa của họ, là tín ngưỡng của họ, thực tế đó ngày càng đuợc minh chứng mạnh mẽ.
Trong một thời gian rất ngắn, DT đã kí được hợp đồng, có bản quyền riêng và nhanh chóng từ một ngôi sao nổi tiếng địa phương thành một hiện tượng toàn cầu…Những đĩa hát của anh bán ra hàng triệu bản, những buổi hoà nhạc của anh đã khiến cho những tờ báo và tạp chí ăn theo tăng nhanh số luợng ấn bản một cách chóng mặt.
Thật không may cuộc sống không thể mãi mãi dát vàng những con đường dưới chân anh, những tác phẩm của DT bắt đầu đi vào lối mòn, và điều này nhanh chóng thể hiện mức độ tai hại khủng khiếp. Những chuyến lưu diễn của DT phải hoãn lại liên tục và liên tục, DT không thể gượng dậy để tìm ra một lối thoát cho con đường sáng tạo của mình, nh¬ững đĩa hát của anh lần lượt thất bại nặng nề, không tài nào chinh phục được trái tim người hâm mộ như cũ…Cho đến khi bị quật ngã bởi phá sản và danh tiếng hoàn toàn lụn bại, anh đành trở về nơi ẩn náu lẩn lút trên những con phố vô danh của New York hoa lệ hòng trốn chạy khỏi mọi sự chú ý của dư luân và cũng là nơi trú ẩn tội lỗi cho sự nghiện ngập tệ hại đắm chìm tới tê liệt của anh .
Một vài lúc nào đó, những người bạn của anh và những người quan tâm đến lợi nhuận mà âm nhạc của anh có thể đem lại đã rất cố gắng bằng mọi cách kéo anh ra khỏi vũng bùn u ám mà anh đã tự nhấn mình vào, nhưng tất cả mọi cố gắng đều vô vọng. Rồi một ngày, DT vô tình gặp một tay guitar nhạc blue già cỗi tàn tạ, người anh đã từng coi là thần tượng khi còn trẻ. Lặng nhìn con người lí tưởng của mình tàn tạ thành một bóng ma buồn bã dật dờ, DT bỗng thảng thốt nhận ra rẳng đó chính là ánh phản chiếu quãng đời tương lai của anh.
Quyết tâm không để mình chịu số phận đó và giành lại những hào quang đã một lần chói sáng trong đời anh, với sự giúp đỡ của bạn bè và Tex – một nhà quản lí nhiệt thành, anh đã đẩy lùi sự nghiện ngập, bắt đầu quay lại diễn ở một vài câu lạc bộ trong thành phố, và sau những bước đệm thành công, báo chí, công chúng và dư luận đã trở lại với anh, DT đã thực sự trở lại với những năm tháng vàng son của mình.
Tuy vậy, quá khứ không buông tha con mồi của nó. Sau một show diễn, Sammy, kẻ từng cung cấp ma tuý cho DT trong cái khoảng thời gian đáng nguyền rủa kia, tìm gặp anh để đòi nợ và xỉ vả nhiếc móc với mục đích làm cho anh nhớ rằng anh là một kẻ nghiện ma tuý, thế thôi, và mãi mãi không thể là thứ gì khác đáng giá. Tex có mặt khi Sammy gần như sắp chọc dao vào cổ DT, và không nghĩ gì đến bản thân mình, anh lao vào cứu bạn để rồi hứng trọn mũi dao oan nghiệt. Sammy quẳng dao và chạy trốn.
DT dường như bị nhấn chìm bởi một chuỗi sự kiện khủng khiếp chóng mặt. Lần đầu tiên trong cuộc sống anh cố làm một điều có ý nghĩa và thay vào đó mọi thứ đều trở nên kinh khủng. Người bạn tốt nhất của anh, người chưa bao giờ làm đau một ai, lại chết vì chính anh, và anh bị bỏ lại lạc lõng với hàng tấn những lời chỉ trích nặng nề, thậm chí không có cả ma tuý để tìm lại cái cảm giác được treo mình lơ lửng bên bờ vực hiện thực.
Tức giận, rối ren và tràn ngập trong cảm giác tội lỗi, DT chạy như một thằng điên trong dêm tối đến kiệt sức, và khi ngước nhìn lên, anh nhận thấy mình đang đứng trước cổng nhà thờ thánh Patrick, với cánh cửa rộng mở một cách tình cờ. Lê bước vào trong, DT thầm nài xin chúa hãy nói vì sao chúa lại để cho ma quỉ và nỗi đau hành hạ con người như vậy. Nhưng mọi lời cầu chúa đều rơi vào câm lặng, DT lặng lẽ lê bước ra đường phố, giằng xé chính mình để tìm ra câu trả lời. Tất cả là gì? Một thằng đàn ông vô gia cư, một tên ma cô, một kẻ nghiện ngập, một kẻ bán rẻ mình, và không một lối thoát. Càng cầu xin cho một lời giải thích và cùng với đó là niềm khao khát sự cứu rỗi, DT càng sa vào trạng thái rối ren và tội lỗi. Tự chất vấn rằng có lẽ thế giới sẽ trở nên khả dĩ hơn nếu mình chết quách đi, DT nghĩ tới cái chết, đến những gì anh để lại, những người liệu có thể sẽ đôi khi nhớ đến anh, anh nghĩ về một người bạn gái cũ người duy nhất đã từng cho anh cảm giác gần gũi, người mà anh đã đánh mất khi sa vào ma tuý. DT cố gọi điện cho cô, nhưng không ai nhấc máy, và anh lại thất vọng, mơ hồ cảm thấy nỗi thèm khát ma quỉ được cảm thấy cái trạng thái tê liệt vô thức của ma túy.
Thất thểu trên phố, nghĩ về chuyện trở lại con đường nghiện ngập với một gánh nặng khủng khiếp, anh dường như đã quyết định đầu hàng ma túy. Cho đến khi DT chợt nhận thấy một đám đông đang tụ tập quanh một thứ gì đó trên vỉa hè. Rẽ người chui vào, DT thấy đó là một người đàn ông nằm lả đi bên lề một ngôi nhà hoang, xung quanh là những cái nhìn soi mói. Ông ta đã sống lang thang quá lâu, đến nỗi da cáu đen lại vì bẩn, râu tóc rối bù và dính nhớp. Ông già rõ ràng là gần chết, nhưng bốc mùi ghê tởm đến nỗi thậm chí cảnh sát cũng không thèm lại gần trong khi chờ xe cứu thương tới.
Tạm quên đi mớ bòng bong của mình, DT lại gần, cầm lấy bàn tay ông cụ già dầy cảm thông, để ông biết rằng ông không cô đơn ( DT luôn tin rằng nỗi khổ lớn nhất của số phận là sự cô đơn) Người đàn ông già nhìn lặng vào mắt DT đầy biết ơn, và sau một tiếng thở dài, đi vào cõi chết. DT đứng dậy, và lúc sắp rời khỏi chỗ đó, thoáng qua góc nhìn của mắt anh là bóng dáng mờ ảo của một đứa bé bé bỏng tóc vàng mắt xanh, nhẹ bước khỏi thân thể ông cụ già. Đứa bé lưỡng lự một chút, nhìn vào cái hình thù dưới chân nó, sau đó quay đi, nhẹ leo lên những bậc thang chui vào trong ngôi nhà hoang. Nhìn quanh, DT chợt hiểu rằng không ai nhìn thấy sự kiện lạ lùng ấy ngoài anh, và sau vài giây chần chừ, anh đi theo đứa bé lên cầu thang.
Dừng lại khi đã leo lên mái nhà, từ đó có thể nhìn bao quanh thành phố, anh nhìn thấy đứa bé đang đứng bên mép tường toà nhà và ngước mắt dõi lên những vì sao xa xôi. Trong một giây ngắn ngủi, DT nhận ra đứa bé đó chính là hiện thân cho linh hồn của người đàn ông đã chết, nó hiện ra để hát bài ca cầu nguyện nài xin cho linh hồn đã thoát khỏi thể xác, cầu xin sự cứu rỗi tha thứ cho một cuộc đời lãng phí, một giấc mơ đã mất đi mãi mãi, và lời cầu xin phép được trở về Ngôi Nhà. Hết bài hát, đứa trẻ nhẹ quay lại, mỉm cười với DT, và tan ra trong một tia chớp âu yếm loé lên, và giữa bầu trời mùa hạ, một ngôi sao xa xăm bỗng lấp lánh sáng khác thường. Chợt cảm thấy một cảm giác bình yên vĩnh cửu tràn ngập trong trái tim mình, DT trở về nhà, nơi anh đặt mình xuống thư thái với những giấc mơ bình an, mới lạ và kì ảo tuyệt vời.
Suốt cuộc đời đau khổ thăng trầm của DownTownJesus, cái nổi bật lên chính là sự day dứt, day dứt trong hào quang, day dứt trong bùn lầy vực thẳm, ……tất cả các bài hát trong album đều mang trạng thái dày xé tuyệt vọng. Thành công lớn của Savatage trong việc truyền đạt tâm trạng này phải kể đến vai trò nổi bật và sinh động của vocalist Jon Oliva, chất giọng tenor có thể hạ gục những độ cao ngất trời và lắng xuống những âm vực trầm thấp nghẹn ngào như hơi thở. Kế đến là những dải guitar như quỉ lộng của Criss Oliva xuyên suốt album vò xé xay nghiền những nỗi đau đến nát vụn đặc biệt là ở những bản power ballads. Rồi tay trống Steve Wacholz và bass Johnny Middleton, lạy chúa , họ đều đã thực hiện hoàn hảo vai trò của mình không có gì chê trách.
Đam mê cháy bỏng thật sự của Jesus là âm nhạc. Bất kì lúc nào có thể, anh lại chơi nhạc trong những quán Bar địa phương, và trước sự ngạc nhiên ngưỡng mộ của bạn bè, âm nhạc của anh là một tổng thể âm thanh thật tuyệt vời, nói chính xác, âm nhạc của anh là một tổng thể âm thanh vĩ đại. Số l¬ựợng fan hâm mộ anh ngày càng tăng, và với họ, anh là vị chúa của họ, là tín ngưỡng của họ, thực tế đó ngày càng đuợc minh chứng mạnh mẽ.
Trong một thời gian rất ngắn, DT đã kí được hợp đồng, có bản quyền riêng và nhanh chóng từ một ngôi sao nổi tiếng địa phương thành một hiện tượng toàn cầu…Những đĩa hát của anh bán ra hàng triệu bản, những buổi hoà nhạc của anh đã khiến cho những tờ báo và tạp chí ăn theo tăng nhanh số luợng ấn bản một cách chóng mặt.
Thật không may cuộc sống không thể mãi mãi dát vàng những con đường dưới chân anh, những tác phẩm của DT bắt đầu đi vào lối mòn, và điều này nhanh chóng thể hiện mức độ tai hại khủng khiếp. Những chuyến lưu diễn của DT phải hoãn lại liên tục và liên tục, DT không thể gượng dậy để tìm ra một lối thoát cho con đường sáng tạo của mình, nh¬ững đĩa hát của anh lần lượt thất bại nặng nề, không tài nào chinh phục được trái tim người hâm mộ như cũ…Cho đến khi bị quật ngã bởi phá sản và danh tiếng hoàn toàn lụn bại, anh đành trở về nơi ẩn náu lẩn lút trên những con phố vô danh của New York hoa lệ hòng trốn chạy khỏi mọi sự chú ý của dư luân và cũng là nơi trú ẩn tội lỗi cho sự nghiện ngập tệ hại đắm chìm tới tê liệt của anh .
Một vài lúc nào đó, những người bạn của anh và những người quan tâm đến lợi nhuận mà âm nhạc của anh có thể đem lại đã rất cố gắng bằng mọi cách kéo anh ra khỏi vũng bùn u ám mà anh đã tự nhấn mình vào, nhưng tất cả mọi cố gắng đều vô vọng. Rồi một ngày, DT vô tình gặp một tay guitar nhạc blue già cỗi tàn tạ, người anh đã từng coi là thần tượng khi còn trẻ. Lặng nhìn con người lí tưởng của mình tàn tạ thành một bóng ma buồn bã dật dờ, DT bỗng thảng thốt nhận ra rẳng đó chính là ánh phản chiếu quãng đời tương lai của anh.
Quyết tâm không để mình chịu số phận đó và giành lại những hào quang đã một lần chói sáng trong đời anh, với sự giúp đỡ của bạn bè và Tex – một nhà quản lí nhiệt thành, anh đã đẩy lùi sự nghiện ngập, bắt đầu quay lại diễn ở một vài câu lạc bộ trong thành phố, và sau những bước đệm thành công, báo chí, công chúng và dư luận đã trở lại với anh, DT đã thực sự trở lại với những năm tháng vàng son của mình.
Tuy vậy, quá khứ không buông tha con mồi của nó. Sau một show diễn, Sammy, kẻ từng cung cấp ma tuý cho DT trong cái khoảng thời gian đáng nguyền rủa kia, tìm gặp anh để đòi nợ và xỉ vả nhiếc móc với mục đích làm cho anh nhớ rằng anh là một kẻ nghiện ma tuý, thế thôi, và mãi mãi không thể là thứ gì khác đáng giá. Tex có mặt khi Sammy gần như sắp chọc dao vào cổ DT, và không nghĩ gì đến bản thân mình, anh lao vào cứu bạn để rồi hứng trọn mũi dao oan nghiệt. Sammy quẳng dao và chạy trốn.
DT dường như bị nhấn chìm bởi một chuỗi sự kiện khủng khiếp chóng mặt. Lần đầu tiên trong cuộc sống anh cố làm một điều có ý nghĩa và thay vào đó mọi thứ đều trở nên kinh khủng. Người bạn tốt nhất của anh, người chưa bao giờ làm đau một ai, lại chết vì chính anh, và anh bị bỏ lại lạc lõng với hàng tấn những lời chỉ trích nặng nề, thậm chí không có cả ma tuý để tìm lại cái cảm giác được treo mình lơ lửng bên bờ vực hiện thực.
Tức giận, rối ren và tràn ngập trong cảm giác tội lỗi, DT chạy như một thằng điên trong dêm tối đến kiệt sức, và khi ngước nhìn lên, anh nhận thấy mình đang đứng trước cổng nhà thờ thánh Patrick, với cánh cửa rộng mở một cách tình cờ. Lê bước vào trong, DT thầm nài xin chúa hãy nói vì sao chúa lại để cho ma quỉ và nỗi đau hành hạ con người như vậy. Nhưng mọi lời cầu chúa đều rơi vào câm lặng, DT lặng lẽ lê bước ra đường phố, giằng xé chính mình để tìm ra câu trả lời. Tất cả là gì? Một thằng đàn ông vô gia cư, một tên ma cô, một kẻ nghiện ngập, một kẻ bán rẻ mình, và không một lối thoát. Càng cầu xin cho một lời giải thích và cùng với đó là niềm khao khát sự cứu rỗi, DT càng sa vào trạng thái rối ren và tội lỗi. Tự chất vấn rằng có lẽ thế giới sẽ trở nên khả dĩ hơn nếu mình chết quách đi, DT nghĩ tới cái chết, đến những gì anh để lại, những người liệu có thể sẽ đôi khi nhớ đến anh, anh nghĩ về một người bạn gái cũ người duy nhất đã từng cho anh cảm giác gần gũi, người mà anh đã đánh mất khi sa vào ma tuý. DT cố gọi điện cho cô, nhưng không ai nhấc máy, và anh lại thất vọng, mơ hồ cảm thấy nỗi thèm khát ma quỉ được cảm thấy cái trạng thái tê liệt vô thức của ma túy.
Thất thểu trên phố, nghĩ về chuyện trở lại con đường nghiện ngập với một gánh nặng khủng khiếp, anh dường như đã quyết định đầu hàng ma túy. Cho đến khi DT chợt nhận thấy một đám đông đang tụ tập quanh một thứ gì đó trên vỉa hè. Rẽ người chui vào, DT thấy đó là một người đàn ông nằm lả đi bên lề một ngôi nhà hoang, xung quanh là những cái nhìn soi mói. Ông ta đã sống lang thang quá lâu, đến nỗi da cáu đen lại vì bẩn, râu tóc rối bù và dính nhớp. Ông già rõ ràng là gần chết, nhưng bốc mùi ghê tởm đến nỗi thậm chí cảnh sát cũng không thèm lại gần trong khi chờ xe cứu thương tới.
Tạm quên đi mớ bòng bong của mình, DT lại gần, cầm lấy bàn tay ông cụ già dầy cảm thông, để ông biết rằng ông không cô đơn ( DT luôn tin rằng nỗi khổ lớn nhất của số phận là sự cô đơn) Người đàn ông già nhìn lặng vào mắt DT đầy biết ơn, và sau một tiếng thở dài, đi vào cõi chết. DT đứng dậy, và lúc sắp rời khỏi chỗ đó, thoáng qua góc nhìn của mắt anh là bóng dáng mờ ảo của một đứa bé bé bỏng tóc vàng mắt xanh, nhẹ bước khỏi thân thể ông cụ già. Đứa bé lưỡng lự một chút, nhìn vào cái hình thù dưới chân nó, sau đó quay đi, nhẹ leo lên những bậc thang chui vào trong ngôi nhà hoang. Nhìn quanh, DT chợt hiểu rằng không ai nhìn thấy sự kiện lạ lùng ấy ngoài anh, và sau vài giây chần chừ, anh đi theo đứa bé lên cầu thang.
Dừng lại khi đã leo lên mái nhà, từ đó có thể nhìn bao quanh thành phố, anh nhìn thấy đứa bé đang đứng bên mép tường toà nhà và ngước mắt dõi lên những vì sao xa xôi. Trong một giây ngắn ngủi, DT nhận ra đứa bé đó chính là hiện thân cho linh hồn của người đàn ông đã chết, nó hiện ra để hát bài ca cầu nguyện nài xin cho linh hồn đã thoát khỏi thể xác, cầu xin sự cứu rỗi tha thứ cho một cuộc đời lãng phí, một giấc mơ đã mất đi mãi mãi, và lời cầu xin phép được trở về Ngôi Nhà. Hết bài hát, đứa trẻ nhẹ quay lại, mỉm cười với DT, và tan ra trong một tia chớp âu yếm loé lên, và giữa bầu trời mùa hạ, một ngôi sao xa xăm bỗng lấp lánh sáng khác thường. Chợt cảm thấy một cảm giác bình yên vĩnh cửu tràn ngập trong trái tim mình, DT trở về nhà, nơi anh đặt mình xuống thư thái với những giấc mơ bình an, mới lạ và kì ảo tuyệt vời.
Suốt cuộc đời đau khổ thăng trầm của DownTownJesus, cái nổi bật lên chính là sự day dứt, day dứt trong hào quang, day dứt trong bùn lầy vực thẳm, ……tất cả các bài hát trong album đều mang trạng thái dày xé tuyệt vọng. Thành công lớn của Savatage trong việc truyền đạt tâm trạng này phải kể đến vai trò nổi bật và sinh động của vocalist Jon Oliva, chất giọng tenor có thể hạ gục những độ cao ngất trời và lắng xuống những âm vực trầm thấp nghẹn ngào như hơi thở. Kế đến là những dải guitar như quỉ lộng của Criss Oliva xuyên suốt album vò xé xay nghiền những nỗi đau đến nát vụn đặc biệt là ở những bản power ballads. Rồi tay trống Steve Wacholz và bass Johnny Middleton, lạy chúa , họ đều đã thực hiện hoàn hảo vai trò của mình không có gì chê trách.
Streets (1991)
Track list
01. Streets02. Jesus Saves
03. Tonight He Grins Again
04. Strange Reality
05. A Little Too Far
06. You're Alive
07. Sammy And Tex
08. St. Patrick's
09. Can You Hear Me Now
10. New York City Don't Mean Nothing
11. Ghost In The Ruins
12. If I Go Away
13. Agony And Ectasy
14. Heal My Soul
15. Somewhere In Time
16. Believe
Download