Truyện 1:
Lại nói về nhà Ngô và nhà Thục, sau bao trận chiến dai dẳng kéo dài mà nhà Ngô vẫn ko chiếm lại được Kinh Châu từ tay nhà Thục...Tôn Quyền bèn mời Lưu Bị dự hội nghị bàn đèn, ko động võ nữa mà chuyển sang động khẩu ( đàm phán).
TQ : Để tránh cho bá tánh sống trông cảnh lầm than, cuộc chiến giành Kinh Châu có lẽ chỉ nên 1 vs 1 giữa đệ và Lưu huynh thôi..Lưu huynh thấy sao?
LB : Tôn đệ nghĩ được thế thì quá tốt, miễn là tránh được họa binh đao cho dân lành thì đốt nhà, cướp của, giết người anh cũng làm. E thích chiến với anh cái gì..đua xe hay tá lả ?
Sau nửa ngày tỷ thí cầm, kỳ, thi, họa...LB và TQ vẫn bất phân thắng bại....
LB : Chúng ta đúng là 1 cặp đối thủ "trời tru đất diệt" ( ý của Lưu bị là trời sinh). Bây giờ thế này chúng ta thi lòng can đảm nếu Tôn đệ làm được việc này thì ta xin dâng Kinh Châu = cả 2 tay 3 chân cho đệ
TQ : OK, huynh cứ ra đề
LB : Nếu trước mặt quần hùng 2 nước mà đệ dám ăn bãi phân bò này thì huynh xin thua..
TQ : bò đệ còn dám ăn nữa là phân bò, nói xong cúi xuống ăn sạch..
Tiếng vỗ tay rầm trời + hoan hô inh ỏi...LB mặt tái xanh vì ko ngờ TQ dám chơi như vậy. Nhưng TQ cũng đúng chất dân chơi vừa cười vừa nói
TQ : cuộc chơi nào cũng thế, phải có quả đi quả lại mới toại lòng nhau, nếu Lưu Huynh cũng dám ăn phân bò giống đệ thì đệ xin trả lại Kinh Châu và coi như từ nay nó là của huynh vĩnh viễn..
LB : Chẳng lẽ huynh lại kém đệ... nói xong LB cuống cuồng ăn hết sợ TQ đổi ý..
Tiếng hoan hô lại vang lên chúc mừng từ nay 2 nước hòa hoãn, bá tánh thái bình...
TQ : Lưu huynh đúng là bậc anh hùng, để người nhân nghĩa như Huynh làm chủ Kinh Châu đệ cũng an lòng...mà sao mặt huynh buồn vậy..
LB bèn đến gần TQ nói nhỏ : Chú TQ nè, thế hóa ra anh em mình ăn c... không công a` ??
TQ :.............
Truyện 2
Lại nói đến Lữ BỐ, Trương Liêu cùng chư tướng bị Tào Tháo bắt trói. Tháo sai chém hết còn BỐ và Liêu thì Tháo tiếc nhân tài nên có ý thu nhận. Tháo bèn bảo Tuân Húc kiểm tra xem Bố và Liêu có đáng được thu nhận ko hay chém nốt cho có bầu bạn. BỐ nghe xong mừng lắm bèn bảo Liêu : Trước giờ ta chỉ biết giết người để giành gái nào biết thi trắc nghiệm nó thế nào đâu, ngươi vào trước đi cố gắng thi tốt rồi ném phao cho tao.
Để đền đáp ơn tri ngộ của Bố, Liêu rất run nhưng vẫn vào thi..vào phòng thi đã thấy Tuân Húc , Tào Tháo và đao phủ với mã tấu sáng loáng đứng trong.
Tuân Húc nói : ta chỉ hỏi 3 câu, nếu mi trả lời mà Tào đại nhân ưng ý thì ngươi sẽ được đầu quân dưới trướng.
Liêu : dạ...dạ....bẩm cụ cứ nói
HÚC : Nếu ngươi gặp kẻ thù của Tào đại nhân thì ngươi làm gì ??
Liêu : Tôi sẽ chém nó chết ngay
Húc và Tháo gật gù..
Húc : Nếu ngươi gặp Hán đế thì sao
Liêu : Tôi sẽ hân hoan vẫy chào
Húc : nếu tào đại nhân sai ngươi ra sa trường thì sao
Liêu : tôi sẽ nói : Vâng thưa ngài
Tháo ưng lắm bèn truyền lệnh cởi trói và thu nhân Liêu.
Liêu mừng húm đi ra nhắc khéo cho LB : Ngài chỉ cần nhớ đáp án là 3 câu này
+ Tôi sẽ chém nó chết ngay
+ Tôi sẽ hân hoan vẫy chào
+ VÂng thưa ngài
Bố lẩm bẩm học thuộc lòng rồi run rẩy bước vào
Húc hỏi : Nếu ngươi gặp Hán đế thì ngươi làm gì
Bố : Tôi sẽ chém chết nó ngay
Tháo Tái mặt, Húc bèn hỏi tiếp : Nếu ngươi gặp kẻ thù của Tào đại nhân ngươi sẽ làm gì
Bố : Tôi sẽ hân hoan vẫy chào
Đến lúc này thì Tháo ko nhịn được nữa bèn đập bàn và quát : Mày trêu ngươi tao đấy hả, thích chết ko thằng chó??
Bố : Vâng , thưa ngài
Truyện 3
Lại nói về Khổng Minh và Tư mã Ý ( suốt ngày lại nói....)
Trong một lần ngồi đàm đạo về binh pháp, đạo dùng người, việc nước Nam Man ra nhập WTO...Khổng Minh mới nói với Tư Mã Ý.
Chiến tranh bây giờ không chỉ phụ thuộc vào mưu kế quân sư, sĩ khí, thiên địa nhân mà còn phụ thuộc rất nhiều vào cuộc đấu trí giữa những người trực tiếp cầm quân là các tướng. Chính vì thế tôi chỉ chọn các tướng thông minh cho xung trận thôi.
- TMY : nhưng làm sao đại ca biết thằng nào thông minh
- KM : tôi có bài trắc nghiệm, vừa lúc đó thì Quan Zu đi qua, Khổng Minh liền gọi vào vào hỏi.
Quan Zu nè ai là con ruột của Bố mẹ của Quan tướng quân mà ko phải anh chị em ruột với Quan tướng quân
Quan Zu ngẫm nghĩ 1 chút rồi trả lời : đó chính là tôi Mr Quan Zu.
Khổng Minh cười khà rồi quay sang TMY nói : ô thấy chưa..
TMY phục lắm bèn về áp dụng thử vào quân Ngụy, vừa lúc thấy Hứa Chử đi vào TMY bèn hỏi : Công tử nhà họ Hứa cho ta hỏi ai là con ruột của phụ huynh công tử mà ko phai anh chị em ruột công tử??
HC vò đầu bứt tai suy nghĩ rồi nói : để tôi luyện quân xong sẽ trả lời ông.
Trong lúc về trại HC nghĩ có lẽ mình thử hỏi thằng Trương Liêu xem sao, nó rất láu cá.
HC : Liêu nè ai là con của father and mother Liêu mà ko phải brother hay sister của you?
TL ngẫm nghĩ 1 lát rồi nói : It's Me!!! Trương Liêu.
HC vui lắm lật đật chạy đến chỗ TMY rồi nói : Tối biết ai là con ruột của bố mẹ tôi mà ko phải anh chị em tôi rồi. Đó là Trương Liêu!!!
TMY vò đầu bứt tai : Cậu đúng là thằng đầu óc bã đậu..đó là Quan Zu!!!
Truyện 4
Lại nói về Đổng Công.
Một hôm Đổng Công đến gặp Hoa Đà tiên sinh và nói : ta cần ngươi tư vấn về sức khỏe cho ta
Hoa Đà : ok Sir
ĐT : ngươi cũng biết đó ta có con Bồ là Điêu Thuyền xinh đẹp nổi tiếng thiên hạ. Một lần ta đi săn về thì thấy Bồ của ta đang nằm cùng Bố của ta (ý nói Lữ Bố của ta) . Ta giận lắm đinh rút gươm chém chết cả 2 đứa nó nhưng vì Điêu Thuyền quá xinh đẹp nên ta ko nỡ cuối cùng 3 người ngồi uống trà nói chuyện rồi ta bỏ qua.
HĐ :.......
ĐT : Lần 2 ta đi bàn việc quân về lại thấy Bồ nằm với Bố ta đinh giết nhưng vì Bồ quá đẹp nên ta ko nỡ rồi 3 ta lại ngồi uống trà và ta lai bỏ qua.
HĐ :.....................
ĐT : lần 3 ta đi họp về lại gặp Bồ nhưng Bồ nằm với T.Liêu ta đinh giết nhưng Bồ quá đẹp nên lại uống trà nói chuyện rồi bỏ qua
HĐ : ......................................
ĐT : Lần thứ 4, lần thứ 5 Bồ nằm với Lý, Quách nhưng vì Bồ đẹp quá..nên lai uống trà nói chuyện với Lý, Quách rồi bỏ qua.
HĐ ko nhịn được nữa bèn hỏi : thế rốt cuộc ông cần ask tôi về cái rì ?
ĐT : ah ta muốn hỏi với tuổi của ta mà uống trà nhiều thế có bị làm sao ko??
HĐ xỉu.
Truyện 5
Lại nói về Điển Vi...
Điển Vi là dũng tướng của Tào Tháo, ngoài sức khỏe hơn trâu (trâu còn khỏe hơn người..) ĐIển Vi còn là 1 chiến tướng cựu kỳ anh dũng gạn dạ...
Câu nói nổi tiếng của Điển Vi : Đừng nói quân địch đông bao nhiêu, mà hãy nói nó ở đâu, để tao còn biết đường mà......chạy.
Một hôm, Điển Vi dẫn 1 vạn quân tiên phong chập ngay 1 vạn quân Thục..Điển Vi hô to : hãy mang cho ta chiếc áo màu đỏ...Sau khi mặc chiếc áo những con quỷ đỏ Điển Vi dẫn 1 vạn quân lao vào đánh cho 1 vạn quân Thục chạy như đua xe gặp cơ động...
Sau trận chiến, các chư tướng khâm phục hỏi : tại sao ngài mặc áo đỏ trong trận chiến
ĐV oai nghiêm trả lời : Để nếu máu ta có đổ xuống, các ngươi cũng không biết và vẫn vững tâm chiến đấu...tiếng hoan hô vang lên như sấm.
Sáng hôm sau 1 vạn quân tiên phong của Điển Vi chập 10 vạn quân Thục do Trương Phi, Quan Zu cầm đầu...
Quân lính lo âu quay lại chờ superman Điển Vi ra lệnh thì thấy Điển Vi nhỏ nhẹ nói : Quân bay đâu, mang cho tao chiếc quần màu sậm........
Truyện 6
Lại nói về Điêu Thuyền...
Một hôm Lữ Bố bùng họp đi chat, nhưng Lữ Bố lại mang theo cái tính lấc cấc ra hang chat nên bị mấy thằng trẻ con nó đánh cho nhớ mẹ...Ôm đầu chạy về nhà, vừa mở cửa thì thấy ngay thằng Trương Liêu đang nằm với Điêu Thuyền...Bố hét lên : Thằng dog, dám vào tận nhà tao ăn hàng của tao..mày ra đây tao với mày chơi như 2 thằng đàn bà à quên đàn ông..
TL : ok, nhưng không húc nhau đâu đấy vì tao **** có sừng....
Sau khi ra ngoài, Bố rỉ tai TL : thôi, dù sao tao với mày cũng là chiến hữu...chẳng lẽ lại giết nhau vì 1 con hàng...Bây giờ tao với mày giả chết, nó chạy đến ôm thằng nào khóc thì nó là của thằng đấy...
2 tiếng hự vang lên rất to, Điêu thuyền mở cửa chạy ra rồi gào to : Chui ra đi anh Chử ơi, 2 thằng ngu nó chết hết rồi.....)
Lại nói về nhà Ngô và nhà Thục, sau bao trận chiến dai dẳng kéo dài mà nhà Ngô vẫn ko chiếm lại được Kinh Châu từ tay nhà Thục...Tôn Quyền bèn mời Lưu Bị dự hội nghị bàn đèn, ko động võ nữa mà chuyển sang động khẩu ( đàm phán).
TQ : Để tránh cho bá tánh sống trông cảnh lầm than, cuộc chiến giành Kinh Châu có lẽ chỉ nên 1 vs 1 giữa đệ và Lưu huynh thôi..Lưu huynh thấy sao?
LB : Tôn đệ nghĩ được thế thì quá tốt, miễn là tránh được họa binh đao cho dân lành thì đốt nhà, cướp của, giết người anh cũng làm. E thích chiến với anh cái gì..đua xe hay tá lả ?
Sau nửa ngày tỷ thí cầm, kỳ, thi, họa...LB và TQ vẫn bất phân thắng bại....
LB : Chúng ta đúng là 1 cặp đối thủ "trời tru đất diệt" ( ý của Lưu bị là trời sinh). Bây giờ thế này chúng ta thi lòng can đảm nếu Tôn đệ làm được việc này thì ta xin dâng Kinh Châu = cả 2 tay 3 chân cho đệ
TQ : OK, huynh cứ ra đề
LB : Nếu trước mặt quần hùng 2 nước mà đệ dám ăn bãi phân bò này thì huynh xin thua..
TQ : bò đệ còn dám ăn nữa là phân bò, nói xong cúi xuống ăn sạch..
Tiếng vỗ tay rầm trời + hoan hô inh ỏi...LB mặt tái xanh vì ko ngờ TQ dám chơi như vậy. Nhưng TQ cũng đúng chất dân chơi vừa cười vừa nói
TQ : cuộc chơi nào cũng thế, phải có quả đi quả lại mới toại lòng nhau, nếu Lưu Huynh cũng dám ăn phân bò giống đệ thì đệ xin trả lại Kinh Châu và coi như từ nay nó là của huynh vĩnh viễn..
LB : Chẳng lẽ huynh lại kém đệ... nói xong LB cuống cuồng ăn hết sợ TQ đổi ý..
Tiếng hoan hô lại vang lên chúc mừng từ nay 2 nước hòa hoãn, bá tánh thái bình...
TQ : Lưu huynh đúng là bậc anh hùng, để người nhân nghĩa như Huynh làm chủ Kinh Châu đệ cũng an lòng...mà sao mặt huynh buồn vậy..
LB bèn đến gần TQ nói nhỏ : Chú TQ nè, thế hóa ra anh em mình ăn c... không công a` ??
TQ :.............
Truyện 2
Lại nói đến Lữ BỐ, Trương Liêu cùng chư tướng bị Tào Tháo bắt trói. Tháo sai chém hết còn BỐ và Liêu thì Tháo tiếc nhân tài nên có ý thu nhận. Tháo bèn bảo Tuân Húc kiểm tra xem Bố và Liêu có đáng được thu nhận ko hay chém nốt cho có bầu bạn. BỐ nghe xong mừng lắm bèn bảo Liêu : Trước giờ ta chỉ biết giết người để giành gái nào biết thi trắc nghiệm nó thế nào đâu, ngươi vào trước đi cố gắng thi tốt rồi ném phao cho tao.
Để đền đáp ơn tri ngộ của Bố, Liêu rất run nhưng vẫn vào thi..vào phòng thi đã thấy Tuân Húc , Tào Tháo và đao phủ với mã tấu sáng loáng đứng trong.
Tuân Húc nói : ta chỉ hỏi 3 câu, nếu mi trả lời mà Tào đại nhân ưng ý thì ngươi sẽ được đầu quân dưới trướng.
Liêu : dạ...dạ....bẩm cụ cứ nói
HÚC : Nếu ngươi gặp kẻ thù của Tào đại nhân thì ngươi làm gì ??
Liêu : Tôi sẽ chém nó chết ngay
Húc và Tháo gật gù..
Húc : Nếu ngươi gặp Hán đế thì sao
Liêu : Tôi sẽ hân hoan vẫy chào
Húc : nếu tào đại nhân sai ngươi ra sa trường thì sao
Liêu : tôi sẽ nói : Vâng thưa ngài
Tháo ưng lắm bèn truyền lệnh cởi trói và thu nhân Liêu.
Liêu mừng húm đi ra nhắc khéo cho LB : Ngài chỉ cần nhớ đáp án là 3 câu này
+ Tôi sẽ chém nó chết ngay
+ Tôi sẽ hân hoan vẫy chào
+ VÂng thưa ngài
Bố lẩm bẩm học thuộc lòng rồi run rẩy bước vào
Húc hỏi : Nếu ngươi gặp Hán đế thì ngươi làm gì
Bố : Tôi sẽ chém chết nó ngay
Tháo Tái mặt, Húc bèn hỏi tiếp : Nếu ngươi gặp kẻ thù của Tào đại nhân ngươi sẽ làm gì
Bố : Tôi sẽ hân hoan vẫy chào
Đến lúc này thì Tháo ko nhịn được nữa bèn đập bàn và quát : Mày trêu ngươi tao đấy hả, thích chết ko thằng chó??
Bố : Vâng , thưa ngài
Truyện 3
Lại nói về Khổng Minh và Tư mã Ý ( suốt ngày lại nói....)
Trong một lần ngồi đàm đạo về binh pháp, đạo dùng người, việc nước Nam Man ra nhập WTO...Khổng Minh mới nói với Tư Mã Ý.
Chiến tranh bây giờ không chỉ phụ thuộc vào mưu kế quân sư, sĩ khí, thiên địa nhân mà còn phụ thuộc rất nhiều vào cuộc đấu trí giữa những người trực tiếp cầm quân là các tướng. Chính vì thế tôi chỉ chọn các tướng thông minh cho xung trận thôi.
- TMY : nhưng làm sao đại ca biết thằng nào thông minh
- KM : tôi có bài trắc nghiệm, vừa lúc đó thì Quan Zu đi qua, Khổng Minh liền gọi vào vào hỏi.
Quan Zu nè ai là con ruột của Bố mẹ của Quan tướng quân mà ko phải anh chị em ruột với Quan tướng quân
Quan Zu ngẫm nghĩ 1 chút rồi trả lời : đó chính là tôi Mr Quan Zu.
Khổng Minh cười khà rồi quay sang TMY nói : ô thấy chưa..
TMY phục lắm bèn về áp dụng thử vào quân Ngụy, vừa lúc thấy Hứa Chử đi vào TMY bèn hỏi : Công tử nhà họ Hứa cho ta hỏi ai là con ruột của phụ huynh công tử mà ko phai anh chị em ruột công tử??
HC vò đầu bứt tai suy nghĩ rồi nói : để tôi luyện quân xong sẽ trả lời ông.
Trong lúc về trại HC nghĩ có lẽ mình thử hỏi thằng Trương Liêu xem sao, nó rất láu cá.
HC : Liêu nè ai là con của father and mother Liêu mà ko phải brother hay sister của you?
TL ngẫm nghĩ 1 lát rồi nói : It's Me!!! Trương Liêu.
HC vui lắm lật đật chạy đến chỗ TMY rồi nói : Tối biết ai là con ruột của bố mẹ tôi mà ko phải anh chị em tôi rồi. Đó là Trương Liêu!!!
TMY vò đầu bứt tai : Cậu đúng là thằng đầu óc bã đậu..đó là Quan Zu!!!
Truyện 4
Lại nói về Đổng Công.
Một hôm Đổng Công đến gặp Hoa Đà tiên sinh và nói : ta cần ngươi tư vấn về sức khỏe cho ta
Hoa Đà : ok Sir
ĐT : ngươi cũng biết đó ta có con Bồ là Điêu Thuyền xinh đẹp nổi tiếng thiên hạ. Một lần ta đi săn về thì thấy Bồ của ta đang nằm cùng Bố của ta (ý nói Lữ Bố của ta) . Ta giận lắm đinh rút gươm chém chết cả 2 đứa nó nhưng vì Điêu Thuyền quá xinh đẹp nên ta ko nỡ cuối cùng 3 người ngồi uống trà nói chuyện rồi ta bỏ qua.
HĐ :.......
ĐT : Lần 2 ta đi bàn việc quân về lại thấy Bồ nằm với Bố ta đinh giết nhưng vì Bồ quá đẹp nên ta ko nỡ rồi 3 ta lại ngồi uống trà và ta lai bỏ qua.
HĐ :.....................
ĐT : lần 3 ta đi họp về lại gặp Bồ nhưng Bồ nằm với T.Liêu ta đinh giết nhưng Bồ quá đẹp nên lại uống trà nói chuyện rồi bỏ qua
HĐ : ......................................
ĐT : Lần thứ 4, lần thứ 5 Bồ nằm với Lý, Quách nhưng vì Bồ đẹp quá..nên lai uống trà nói chuyện với Lý, Quách rồi bỏ qua.
HĐ ko nhịn được nữa bèn hỏi : thế rốt cuộc ông cần ask tôi về cái rì ?
ĐT : ah ta muốn hỏi với tuổi của ta mà uống trà nhiều thế có bị làm sao ko??
HĐ xỉu.
Truyện 5
Lại nói về Điển Vi...
Điển Vi là dũng tướng của Tào Tháo, ngoài sức khỏe hơn trâu (trâu còn khỏe hơn người..) ĐIển Vi còn là 1 chiến tướng cựu kỳ anh dũng gạn dạ...
Câu nói nổi tiếng của Điển Vi : Đừng nói quân địch đông bao nhiêu, mà hãy nói nó ở đâu, để tao còn biết đường mà......chạy.
Một hôm, Điển Vi dẫn 1 vạn quân tiên phong chập ngay 1 vạn quân Thục..Điển Vi hô to : hãy mang cho ta chiếc áo màu đỏ...Sau khi mặc chiếc áo những con quỷ đỏ Điển Vi dẫn 1 vạn quân lao vào đánh cho 1 vạn quân Thục chạy như đua xe gặp cơ động...
Sau trận chiến, các chư tướng khâm phục hỏi : tại sao ngài mặc áo đỏ trong trận chiến
ĐV oai nghiêm trả lời : Để nếu máu ta có đổ xuống, các ngươi cũng không biết và vẫn vững tâm chiến đấu...tiếng hoan hô vang lên như sấm.
Sáng hôm sau 1 vạn quân tiên phong của Điển Vi chập 10 vạn quân Thục do Trương Phi, Quan Zu cầm đầu...
Quân lính lo âu quay lại chờ superman Điển Vi ra lệnh thì thấy Điển Vi nhỏ nhẹ nói : Quân bay đâu, mang cho tao chiếc quần màu sậm........
Truyện 6
Lại nói về Điêu Thuyền...
Một hôm Lữ Bố bùng họp đi chat, nhưng Lữ Bố lại mang theo cái tính lấc cấc ra hang chat nên bị mấy thằng trẻ con nó đánh cho nhớ mẹ...Ôm đầu chạy về nhà, vừa mở cửa thì thấy ngay thằng Trương Liêu đang nằm với Điêu Thuyền...Bố hét lên : Thằng dog, dám vào tận nhà tao ăn hàng của tao..mày ra đây tao với mày chơi như 2 thằng đàn bà à quên đàn ông..
TL : ok, nhưng không húc nhau đâu đấy vì tao **** có sừng....
Sau khi ra ngoài, Bố rỉ tai TL : thôi, dù sao tao với mày cũng là chiến hữu...chẳng lẽ lại giết nhau vì 1 con hàng...Bây giờ tao với mày giả chết, nó chạy đến ôm thằng nào khóc thì nó là của thằng đấy...
2 tiếng hự vang lên rất to, Điêu thuyền mở cửa chạy ra rồi gào to : Chui ra đi anh Chử ơi, 2 thằng ngu nó chết hết rồi.....)
Truyện 7
Lại nói về Điêu Thuyền....
Điêu Thuyền lúc vừa ra đời đã bị rơi vào sọt dưa chuột nên lớn lên rất lẳng lơ( ) Chính vì thế nên dù đã có chú lợn Đổng Trác, con Hổ Lữ Bố và con sói Trương Liêu vẫn thấy thèm thuồng...Mặc dù rất sợ bệnh bò điên nhưng Thuyền quyết định thịt nốt con Trâu Hứa Chử cho đủ bộ tứ...
Sau bao ngày quần sọc áo 2 dây hở rốn, mắt đảo như rang lạc cuối cùng Thuyền cũng dụ được Chử mời vào nhà..
Vừa vào đến nhà, thú tính nổi lên..Thuyền nhảy ngay lên giường cởi bỏ xiêm y và gào lên : Anh Chử, Anh hãy hành hạ em đi !!!
Chử ngơ ngáo : hả..hả...hành hạ à!!!
Thuyền càng gào to : Vâng nhanh lên, hãy hành hạ em đi anh ...!!
Chử ngáo ngơ : hả...hả...hành hạ thế nào..hành hạ bằng cái gì giờ
Thuyền không nhịn nổi thét lên : Sao mày ngu thế...hành hạ tao bằng cái mày vẫn dùng để đi tiểu ý ( )
Chử gãi đầu gãi tai : Thế ah, đấy là em đòi đấy nhé...nói đoạn Chử cúi xuống gầm giường lôi ra cái bô rồi quai 1 phát thật mạnh vào đầu Điêu Thuyền............
Lại nói về Điêu Thuyền....
Điêu Thuyền lúc vừa ra đời đã bị rơi vào sọt dưa chuột nên lớn lên rất lẳng lơ( ) Chính vì thế nên dù đã có chú lợn Đổng Trác, con Hổ Lữ Bố và con sói Trương Liêu vẫn thấy thèm thuồng...Mặc dù rất sợ bệnh bò điên nhưng Thuyền quyết định thịt nốt con Trâu Hứa Chử cho đủ bộ tứ...
Sau bao ngày quần sọc áo 2 dây hở rốn, mắt đảo như rang lạc cuối cùng Thuyền cũng dụ được Chử mời vào nhà..
Vừa vào đến nhà, thú tính nổi lên..Thuyền nhảy ngay lên giường cởi bỏ xiêm y và gào lên : Anh Chử, Anh hãy hành hạ em đi !!!
Chử ngơ ngáo : hả..hả...hành hạ à!!!
Thuyền càng gào to : Vâng nhanh lên, hãy hành hạ em đi anh ...!!
Chử ngáo ngơ : hả...hả...hành hạ thế nào..hành hạ bằng cái gì giờ
Thuyền không nhịn nổi thét lên : Sao mày ngu thế...hành hạ tao bằng cái mày vẫn dùng để đi tiểu ý ( )
Chử gãi đầu gãi tai : Thế ah, đấy là em đòi đấy nhé...nói đoạn Chử cúi xuống gầm giường lôi ra cái bô rồi quai 1 phát thật mạnh vào đầu Điêu Thuyền............
Truyện 8
Lại nói về Quan Zu....
Một hôm tranh thủ lúc vợ đi vắng nhà không có ai, Lão Khổng bật phim x lên xem...đúng lúc đó thì QZ mặt buồn so lò dò đến...
Shut down cái rụp, Lão Khổng cố rặn ra 1 nụ cười và nói : Sao, lại trượt lô chứ gì..thôi để tao phán cho 1 con, hôm qua tao vừa mơ cả sọt *** úp vào đầu xong...mày đánh con 33 đảm bảo nổ tanh bành ( )
QZ : Không tao đang buồn cái khác
KM : Sao không nói sớm, toa lét ở trong kia vào nhanh đi bố..
QZ : mẹ kiếp tao đang buồn trong tâm hồn thằng ngu...
KM : nói nghe coai
QZ : một hôm tao đến tìm thằng Phi, nó đi vắng...có mỗi tao với vợ nó ở nhà...tao thịt vợ nó luôn...tao ân hận quá..
KM : ặc...vãi hàng.info...thôi biết ân hận là tốt rồi...thời gian sẽ qua mà..
QZ : một hôm khác....tao đến tìm anh Bị....Bị đi vắng có mỗi vợ ở nhà...tao thịt luôn....
KM : pó tay.com
QZ : một hôm khác nữa tao đến tìm thằng Vân...nó đi vắng...có mỗi vợ nó ở nhà..tao thịt....ủa Mày đâu rồi lão Khổng ?
QZ tìm 1 hồi mới thấy KM tay lăm lăm thanh kiếm đang run bần bật núp trong gầm giường...QZ : mày làm gì mà nấp ở đây
KM : mie, nghe mày kể 1 hồi tao mới nhớ ra ở đây có mỗi mình tao và mày !!!
Lại nói về Quan Zu....
Một hôm tranh thủ lúc vợ đi vắng nhà không có ai, Lão Khổng bật phim x lên xem...đúng lúc đó thì QZ mặt buồn so lò dò đến...
Shut down cái rụp, Lão Khổng cố rặn ra 1 nụ cười và nói : Sao, lại trượt lô chứ gì..thôi để tao phán cho 1 con, hôm qua tao vừa mơ cả sọt *** úp vào đầu xong...mày đánh con 33 đảm bảo nổ tanh bành ( )
QZ : Không tao đang buồn cái khác
KM : Sao không nói sớm, toa lét ở trong kia vào nhanh đi bố..
QZ : mẹ kiếp tao đang buồn trong tâm hồn thằng ngu...
KM : nói nghe coai
QZ : một hôm tao đến tìm thằng Phi, nó đi vắng...có mỗi tao với vợ nó ở nhà...tao thịt vợ nó luôn...tao ân hận quá..
KM : ặc...vãi hàng.info...thôi biết ân hận là tốt rồi...thời gian sẽ qua mà..
QZ : một hôm khác....tao đến tìm anh Bị....Bị đi vắng có mỗi vợ ở nhà...tao thịt luôn....
KM : pó tay.com
QZ : một hôm khác nữa tao đến tìm thằng Vân...nó đi vắng...có mỗi vợ nó ở nhà..tao thịt....ủa Mày đâu rồi lão Khổng ?
QZ tìm 1 hồi mới thấy KM tay lăm lăm thanh kiếm đang run bần bật núp trong gầm giường...QZ : mày làm gì mà nấp ở đây
KM : mie, nghe mày kể 1 hồi tao mới nhớ ra ở đây có mỗi mình tao và mày !!!
Truyện 9
Lại nói về Hoa Đà..
Tương truyền lúc Khổng Minh biết mình không thoát khỏi mệnh trời bèn gọi vợ vào và nói..
Phu nhân ơi ta sắp đi ma teo rồi (chết <--từ điển Lạc Việt). ta muốn mặn nồng với nàng lần cuối. Phu nhân lão Khổng bèn đến cầu khóc HĐ giúp đỡ. Cảm thương cho đôi vợ chồng già còn thích..., HĐ bèn cho vợ KM 1 toa thuốc gia truyền liều cao đánh vần tiếng việt là vi a gờ ra. Sáng hôm sau HĐ vừa dậy đã thấy phu nhân lão Khổng đứng trước cổng.
HĐ : toa thuốc của ta có đáp ứng được yêu cầu của Khổng thừa tướng ko?
Wife of KM : cám ơn ngài, nhờ có ngài mà đêm qua chúng tôi đã được trở lại thời trai trẻ, ông nhà đã ra đi trong sung sướng và thanh thản.
HĐ : Vậy chẳng hay phu nhân đến đây sớm có việc gi`?
Wife of KM : dạ! ta đến xin thuốc giải để người ta còn đóng được nắp quan tài
Hoa đà.........................
Truyện 10
Lại nói về 3 nước Ngô, Thục, Ngụy
1 hôm Tào tháo, Lưu bị, Tôn Quyên cùng chư tướng và thân bằng cố hữuhọp hội nghị G3 và ăn búp phê trên 1 chiến thuyền to và đẹp nhất nướcNGô..
Buổi tiệc đang vui vẻ thì trời nổi giông bão....1 tướng chạy vào bẩm báo :
thưa tam Vương : gió giật cấp 12, tầm nhìn xa trên 10 kilomet..tàu đâmvào đá ngầm sắp chìm...để chống chọi chờ tiếp viện thì phải vứt bớt đồđạc cho tàu nhẹ bớt.
vừa nghe xong Tháo sai Chử vứt sạch vàng bạc mạng theo xuống biển trước ánh mắt thèm thuồng của mọi người..
Tháo bèn nói : yên tâm nước Ngụy còn nhiều vàng bạc lắm
Tháo chưa dứt lời thì Quyền đã sai vệ sĩ đem vứt hết thê thiếp đẹp hơnhoa hậu của Quyền xuống biển trong ánh mắt kinh hãi của quan khách.
Quyền cười nói : yên tâm nước NGô gái đẹp còn nhiều lắm..
Bị chưa kịp nói gì thì Phi đã bước tới ném Tháo và Quyền xuống nước rồinói : Yên tâm nước Thục còn nhiều thằng bốc phét lắm
Truyện 11
Trời xanh trót đã sinh Công Cẩn
Trần thế sao còn nảy Khổng Minh?
Sử sách chép rất rõ chuyện Khổng Minh ba lần trêu tức Chu Du, nhưng các sử gia không biết rằng trước ba lần trêu tức đó, Chu Du đã từng là bại tướng của Khổng Minh. Đầu đuôi câu chuyện như sau:
Hồi đó Khổng Minh và Chu Du đều còn trẻ và còn nghèo rớt mùng tơi. Khổng Minh ở Kinh Châu, Chu Du ở Ngô Quận, hai người chưa gặp mặt nhau bao giờ nhưng đã nghe danh tiếng "học giỏi" của nhau. Một hôm, chàng trai Khổng Minh quyết định phải chấm dứt tình trạng thất nghiệp của mình và đi tìm việc làm (không lẽ cứ ăn bám xã hội mãi).
Trên đường đi chàng gặp một bà thầy bói mù, bèn tấp vào… xem bói. (Chẳng có gì vô lý đâu, vì Khổng Minh tuy cũng biết bói nhưng người ta thường nói tự bói cho mình đâu có nghiệm, đúng không nào?)
Bà thầy bói phán: "Số cậu về sau rất khổ, chưa đầy 30 tuổi đã phải lăn lộn ngoài sa trường. Ngoài 40 phải vào sinh ra tử ở nơi chó ăn đá gà ăn muối (tức xứ Nam Man). Ngoài 50 thì lìa đời vì mắc phải căn bệnh thế kỷ!"
Khổng Minh xua tay: "Thôi, thôi, bà khỏi cần nói, mấy chuyện đó trong 'Tam Quốc Diễn Nghĩa' của La Quán Trung có viết cả rồi.
Tôi chỉ muốn hỏi bà: "Tôi muốn mau giàu thì phải đến nước nào để làm việc?". Bà thầy bói đáp không cần suy nghĩ: "The United States of America."
Khổng Minh nhăn mặt: "Bà nghĩ cái thân còm cõi này có thể đạp xe đạp qua tới bển sao? Trong phạm vi CHND Trung Hoa thôi!"
Bà thầy bói nói: "Nếu vậy thì cậu nên đến nước Thục."
"Tại sao?" Khổng Minh thắc mắc.
"Vì ta mới chỉ đường cho Tuân Úc sang nước Ngụy, Tử Kính về nước Ngô rồi. Nếu cậu chọn Tây Thục, 'tỉ lệ chọi' sẽ thấp hơn."
Khổng Minh nghe nói thấy chí lý, bèn từ biệt bà thầy bói và nhằm hướng Tây thẳng tiến. Sau khi vượt qua bao đồi núi thác ghềnh, cuối cùng Khổng Minh cũng lò mò tới được Thành Đô. Khổng Minh xin vào yết kiến Lưu Bị, hai người cùng nhau bàn luận việc quân việc nước, những cơ hội và thử thách sau khi gia nhập WTO, và nguyên nhân thất bại của thể thao nước nhà tại đại hội ASIAD vừa qua.
Cuối cùng Lưu Bị nói: "Ta rất hài lòng khi đàm luận cùng ông, nhưng ngặt nỗi có một tay khét tiếng là Chu Công Cẩn cũng vừa đến xin làm quân sư quạt mo của ta, nên hơi khó xử. Thôi thì ngày mai ta sẽ tổ chức một cuộc thi tuyển công chức để hai người có cơ hội thi thố tài năng. Vậy ông hãy về chuẩn bị cho kỹ."
Khổng Minh trong bụng căm hận mụ thầy bói xỏ lá (sao mụ không chỉ cho thằng Du này qua hai nước kia mà lại bảo nó đến đây ám ta?), nhưng cũng phải gượng vâng lời.
Sáng hôm sau, hai danh sĩ hội ngộ tại nơi trường thi.
Chu Du cười, hỏi đểu: "Các hạ có phải là Gia Cát Khổng Minh, tác giả của mấy bài văn rợn tóc gáy mà báo chí đã đăng trong thời gian gần đây đó chăng?"
Khổng Minh cũng không vừa: "Còn các hạ chắc chắn là 'ông trùm quay cóp' nổi tiếng hai miền Ngô Sở. Kỳ thi nào các hạ cũng để lại cả tấn 'phao', tội nghiệp cho những người lao công dọn dẹp vệ sinh lắm biết không?"
Lưu Bị ngắt lời: "Hai thí sinh đã có mặt, vậy cuộc thi có thể bắt đầu" rồi tự tay phát đề thi cho hai người.
Thời gian làm bài thấm thoắt trôi nhanh, mặt Khổng Minh tái xanh như tàu lá chuối vì chàng đã bị 'trật tủ' nặng nề. Cuối cùng, chuông thu bài vang lên, Lưu Bị đích thân thu và chấm bài ngay tại chỗ (vì chỉ có 2 thí sinh mà thôi).
Lưu Bị đọc kết quả: "Gia Cát Lượng đậu, được phong chức thừa tướng, Võ hương hầu. Còn Chu Du thì chim cút!"
Chu Du phản đối: "Tài tôi đâu thua gì hắn, tại sao đại vương lại chọn hắn mà hắt hủi tôi?"
Lưu Bị đáp: "Đúng là cả hai đều dốt như nhau, nhưng vì ngươi cóp bài của hắn nên ngươi bị loại."
Chu Du: "Bằng cớ đâu? Bằng cớ đâu?"
(Câu này về sau được các quan trong ngành thể thao, đặc biệt là môn bóng đá học thuộc lòng. Nghe nói họ còn tôn Chu Du làm thủy tổ môn bóng đá.)
Lưu Bị đáp: "Đề ra là: 'Câu 1: Hãy viết 10.000 chữ số thập phân của số Pi. Câu 2: Có bao nhiêu thí sinh trả lời giống như các hạ.'
Đáp án của hắn là: 'Câu 1: Tôi không biết. Câu 2: Không có.'
Còn ngươi trả lời là: 'Câu 1: Tôi cũng thế. Câu 2: 1 đứa.' Ngươi còn chối cãi gì?!"
Và đó là lần đầu tiên Chu Du uất ức thốt lên câu cảm thán: "Trời đã sinh ra Du, sao còn sinh ra Lượng?!?!"
Lại nói về Hoa Đà..
Tương truyền lúc Khổng Minh biết mình không thoát khỏi mệnh trời bèn gọi vợ vào và nói..
Phu nhân ơi ta sắp đi ma teo rồi (chết <--từ điển Lạc Việt). ta muốn mặn nồng với nàng lần cuối. Phu nhân lão Khổng bèn đến cầu khóc HĐ giúp đỡ. Cảm thương cho đôi vợ chồng già còn thích..., HĐ bèn cho vợ KM 1 toa thuốc gia truyền liều cao đánh vần tiếng việt là vi a gờ ra. Sáng hôm sau HĐ vừa dậy đã thấy phu nhân lão Khổng đứng trước cổng.
HĐ : toa thuốc của ta có đáp ứng được yêu cầu của Khổng thừa tướng ko?
Wife of KM : cám ơn ngài, nhờ có ngài mà đêm qua chúng tôi đã được trở lại thời trai trẻ, ông nhà đã ra đi trong sung sướng và thanh thản.
HĐ : Vậy chẳng hay phu nhân đến đây sớm có việc gi`?
Wife of KM : dạ! ta đến xin thuốc giải để người ta còn đóng được nắp quan tài
Hoa đà.........................
Truyện 10
Lại nói về 3 nước Ngô, Thục, Ngụy
1 hôm Tào tháo, Lưu bị, Tôn Quyên cùng chư tướng và thân bằng cố hữuhọp hội nghị G3 và ăn búp phê trên 1 chiến thuyền to và đẹp nhất nướcNGô..
Buổi tiệc đang vui vẻ thì trời nổi giông bão....1 tướng chạy vào bẩm báo :
thưa tam Vương : gió giật cấp 12, tầm nhìn xa trên 10 kilomet..tàu đâmvào đá ngầm sắp chìm...để chống chọi chờ tiếp viện thì phải vứt bớt đồđạc cho tàu nhẹ bớt.
vừa nghe xong Tháo sai Chử vứt sạch vàng bạc mạng theo xuống biển trước ánh mắt thèm thuồng của mọi người..
Tháo bèn nói : yên tâm nước Ngụy còn nhiều vàng bạc lắm
Tháo chưa dứt lời thì Quyền đã sai vệ sĩ đem vứt hết thê thiếp đẹp hơnhoa hậu của Quyền xuống biển trong ánh mắt kinh hãi của quan khách.
Quyền cười nói : yên tâm nước NGô gái đẹp còn nhiều lắm..
Bị chưa kịp nói gì thì Phi đã bước tới ném Tháo và Quyền xuống nước rồinói : Yên tâm nước Thục còn nhiều thằng bốc phét lắm
Truyện 11
Trời xanh trót đã sinh Công Cẩn
Trần thế sao còn nảy Khổng Minh?
Sử sách chép rất rõ chuyện Khổng Minh ba lần trêu tức Chu Du, nhưng các sử gia không biết rằng trước ba lần trêu tức đó, Chu Du đã từng là bại tướng của Khổng Minh. Đầu đuôi câu chuyện như sau:
Hồi đó Khổng Minh và Chu Du đều còn trẻ và còn nghèo rớt mùng tơi. Khổng Minh ở Kinh Châu, Chu Du ở Ngô Quận, hai người chưa gặp mặt nhau bao giờ nhưng đã nghe danh tiếng "học giỏi" của nhau. Một hôm, chàng trai Khổng Minh quyết định phải chấm dứt tình trạng thất nghiệp của mình và đi tìm việc làm (không lẽ cứ ăn bám xã hội mãi).
Trên đường đi chàng gặp một bà thầy bói mù, bèn tấp vào… xem bói. (Chẳng có gì vô lý đâu, vì Khổng Minh tuy cũng biết bói nhưng người ta thường nói tự bói cho mình đâu có nghiệm, đúng không nào?)
Bà thầy bói phán: "Số cậu về sau rất khổ, chưa đầy 30 tuổi đã phải lăn lộn ngoài sa trường. Ngoài 40 phải vào sinh ra tử ở nơi chó ăn đá gà ăn muối (tức xứ Nam Man). Ngoài 50 thì lìa đời vì mắc phải căn bệnh thế kỷ!"
Khổng Minh xua tay: "Thôi, thôi, bà khỏi cần nói, mấy chuyện đó trong 'Tam Quốc Diễn Nghĩa' của La Quán Trung có viết cả rồi.
Tôi chỉ muốn hỏi bà: "Tôi muốn mau giàu thì phải đến nước nào để làm việc?". Bà thầy bói đáp không cần suy nghĩ: "The United States of America."
Khổng Minh nhăn mặt: "Bà nghĩ cái thân còm cõi này có thể đạp xe đạp qua tới bển sao? Trong phạm vi CHND Trung Hoa thôi!"
Bà thầy bói nói: "Nếu vậy thì cậu nên đến nước Thục."
"Tại sao?" Khổng Minh thắc mắc.
"Vì ta mới chỉ đường cho Tuân Úc sang nước Ngụy, Tử Kính về nước Ngô rồi. Nếu cậu chọn Tây Thục, 'tỉ lệ chọi' sẽ thấp hơn."
Khổng Minh nghe nói thấy chí lý, bèn từ biệt bà thầy bói và nhằm hướng Tây thẳng tiến. Sau khi vượt qua bao đồi núi thác ghềnh, cuối cùng Khổng Minh cũng lò mò tới được Thành Đô. Khổng Minh xin vào yết kiến Lưu Bị, hai người cùng nhau bàn luận việc quân việc nước, những cơ hội và thử thách sau khi gia nhập WTO, và nguyên nhân thất bại của thể thao nước nhà tại đại hội ASIAD vừa qua.
Cuối cùng Lưu Bị nói: "Ta rất hài lòng khi đàm luận cùng ông, nhưng ngặt nỗi có một tay khét tiếng là Chu Công Cẩn cũng vừa đến xin làm quân sư quạt mo của ta, nên hơi khó xử. Thôi thì ngày mai ta sẽ tổ chức một cuộc thi tuyển công chức để hai người có cơ hội thi thố tài năng. Vậy ông hãy về chuẩn bị cho kỹ."
Khổng Minh trong bụng căm hận mụ thầy bói xỏ lá (sao mụ không chỉ cho thằng Du này qua hai nước kia mà lại bảo nó đến đây ám ta?), nhưng cũng phải gượng vâng lời.
Sáng hôm sau, hai danh sĩ hội ngộ tại nơi trường thi.
Chu Du cười, hỏi đểu: "Các hạ có phải là Gia Cát Khổng Minh, tác giả của mấy bài văn rợn tóc gáy mà báo chí đã đăng trong thời gian gần đây đó chăng?"
Khổng Minh cũng không vừa: "Còn các hạ chắc chắn là 'ông trùm quay cóp' nổi tiếng hai miền Ngô Sở. Kỳ thi nào các hạ cũng để lại cả tấn 'phao', tội nghiệp cho những người lao công dọn dẹp vệ sinh lắm biết không?"
Lưu Bị ngắt lời: "Hai thí sinh đã có mặt, vậy cuộc thi có thể bắt đầu" rồi tự tay phát đề thi cho hai người.
Thời gian làm bài thấm thoắt trôi nhanh, mặt Khổng Minh tái xanh như tàu lá chuối vì chàng đã bị 'trật tủ' nặng nề. Cuối cùng, chuông thu bài vang lên, Lưu Bị đích thân thu và chấm bài ngay tại chỗ (vì chỉ có 2 thí sinh mà thôi).
Lưu Bị đọc kết quả: "Gia Cát Lượng đậu, được phong chức thừa tướng, Võ hương hầu. Còn Chu Du thì chim cút!"
Chu Du phản đối: "Tài tôi đâu thua gì hắn, tại sao đại vương lại chọn hắn mà hắt hủi tôi?"
Lưu Bị đáp: "Đúng là cả hai đều dốt như nhau, nhưng vì ngươi cóp bài của hắn nên ngươi bị loại."
Chu Du: "Bằng cớ đâu? Bằng cớ đâu?"
(Câu này về sau được các quan trong ngành thể thao, đặc biệt là môn bóng đá học thuộc lòng. Nghe nói họ còn tôn Chu Du làm thủy tổ môn bóng đá.)
Lưu Bị đáp: "Đề ra là: 'Câu 1: Hãy viết 10.000 chữ số thập phân của số Pi. Câu 2: Có bao nhiêu thí sinh trả lời giống như các hạ.'
Đáp án của hắn là: 'Câu 1: Tôi không biết. Câu 2: Không có.'
Còn ngươi trả lời là: 'Câu 1: Tôi cũng thế. Câu 2: 1 đứa.' Ngươi còn chối cãi gì?!"
Và đó là lần đầu tiên Chu Du uất ức thốt lên câu cảm thán: "Trời đã sinh ra Du, sao còn sinh ra Lượng?!?!"
Truyện 12
Lại nói về Quan Vũ...
Quan Vũ oai trấn thiên hạ nhưng lại mắc bệnh nói lắp kinh niên... cũng có thể do trước khi nổi tiếng Vũ là phát thanh viên của phường nên mắc bệnh nghề nghiêp.
Đỉnh điểm của bi kịch xảy ra ở Hoa Dung... Trận đó Tháo thân tàn ma dại lê lết đến Hoa Dung... Quan Vũ nhảy ra như 1 chiến tướng nhà trời hét lên:
- Hỡ...... iiiiii... hỡi... quân... quân... quân....... tào... tào...... tào...... ooo
Quân Tào (gồm cả Tào Tháo):............... ...
Quan Vũ: T... a... a...... là... là... là...... Qua... n... n... Vũ... Vũ... Vũ...... đây...... đây...... đây... ... Giờ...... giờ...... chết......... chết...... ch... ê... t...... của...... của... các... ngươi.... ngươi...... đã...... đến...... đến...
Nói xong Vũ cầm Thanh Long Phóng nặng 8 lạng 2 lao đến (có sử nói là Thanh Long Đao 82 cân!!!)
Quan Vũ: Ủa... ủa... Tào...... Tào...... tháo...... tháo...... đ âu???
Quân Quan Vũ: Dạ đợi bố nói xong thì chung nó đã té mẹ nó mất từ lầu rồi ạ!
Quan Vũ tái mặt, về nhà thì bị Lưu Bị, Khổng Minh chửi cha mắng mẹ, bạn bè xa lánh... nói chung là gia đình ruồng bỏ, tiểu khu nhòm ngó... Đảng nghi ngờ nhân dân theo dõi...
Quan Vũ đến gặp Hoa Đ2à nhờ chữa căn bệnh dog mother này (tạm dịch là chó má)
HOA ĐÀ khám xong nói:
- Bệnh của ngài do " cái đó" của ngài quá to kéo dây thanh đới nên sinh ra bệnh echo (tạm dịch là nói lắp). Muốn chữa phải kiếm ai có cái nhỏ hơn đổi cho ngài thì hết bệnh...
Quan Vũ đồng ý và Hoa Đà đã chữa khỏi, từ đó Vũ nói năng trơn tru chiến trường lừng lẫy nhưng tình trường lại gọi bọn Phi, Vân = cụ...
Được 1 thời gian Vũ quay lai bảo Hoa Đà:
- Ta nói năng ngon lành địch sợ chết khiếp??? nhưng ko dọa được đàn bà nữa cay quá... hay ngươi tìm người lúc trước đổi lại cái hàng khủng đó cho ta đi...
Hoa Đà: điều...... điều... đó...... đó... là... la... ko... ko... thể... được... đươc
Lại nói về Quan Vũ...
Quan Vũ oai trấn thiên hạ nhưng lại mắc bệnh nói lắp kinh niên... cũng có thể do trước khi nổi tiếng Vũ là phát thanh viên của phường nên mắc bệnh nghề nghiêp.
Đỉnh điểm của bi kịch xảy ra ở Hoa Dung... Trận đó Tháo thân tàn ma dại lê lết đến Hoa Dung... Quan Vũ nhảy ra như 1 chiến tướng nhà trời hét lên:
- Hỡ...... iiiiii... hỡi... quân... quân... quân....... tào... tào...... tào...... ooo
Quân Tào (gồm cả Tào Tháo):............... ...
Quan Vũ: T... a... a...... là... là... là...... Qua... n... n... Vũ... Vũ... Vũ...... đây...... đây...... đây... ... Giờ...... giờ...... chết......... chết...... ch... ê... t...... của...... của... các... ngươi.... ngươi...... đã...... đến...... đến...
Nói xong Vũ cầm Thanh Long Phóng nặng 8 lạng 2 lao đến (có sử nói là Thanh Long Đao 82 cân!!!)
Quan Vũ: Ủa... ủa... Tào...... Tào...... tháo...... tháo...... đ âu???
Quân Quan Vũ: Dạ đợi bố nói xong thì chung nó đã té mẹ nó mất từ lầu rồi ạ!
Quan Vũ tái mặt, về nhà thì bị Lưu Bị, Khổng Minh chửi cha mắng mẹ, bạn bè xa lánh... nói chung là gia đình ruồng bỏ, tiểu khu nhòm ngó... Đảng nghi ngờ nhân dân theo dõi...
Quan Vũ đến gặp Hoa Đ2à nhờ chữa căn bệnh dog mother này (tạm dịch là chó má)
HOA ĐÀ khám xong nói:
- Bệnh của ngài do " cái đó" của ngài quá to kéo dây thanh đới nên sinh ra bệnh echo (tạm dịch là nói lắp). Muốn chữa phải kiếm ai có cái nhỏ hơn đổi cho ngài thì hết bệnh...
Quan Vũ đồng ý và Hoa Đà đã chữa khỏi, từ đó Vũ nói năng trơn tru chiến trường lừng lẫy nhưng tình trường lại gọi bọn Phi, Vân = cụ...
Được 1 thời gian Vũ quay lai bảo Hoa Đà:
- Ta nói năng ngon lành địch sợ chết khiếp??? nhưng ko dọa được đàn bà nữa cay quá... hay ngươi tìm người lúc trước đổi lại cái hàng khủng đó cho ta đi...
Hoa Đà: điều...... điều... đó...... đó... là... la... ko... ko... thể... được... đươc
Truyện 13
Lại nói chuyện về Vân Trường. Được Tào Tháo tặng cho ngựa quý, tên gọi Xích Thố ( một số sách còn gọi là Hãn Huyết Mã). Uống rượu như uống nước, khi chạy ra mồ hôi đỏ như máu. Nhân Khổng Minh sang bên Đông Ngô đánh chén, Tôn Quyền liền hỏi rõ thực hư ra sao. Khổng Minh gật đầu cười đáp:
Tôn công không biết đó thôi, ngựa đó ngày đi cả vạn dặm, với tốc độ của động cơ 500 phân khối, đi trên nước như đi trên cạn. Nói xong vuốt râu mỉm cười.
Thật sao? Tôn Quyền nghi ngờ.
Tôn công không biết đó thôi, bên chúng tôi tụi trẻ có bài vè, để ta đọc cho Tôn công nghe.
Lưu Bị đánh cái Rít
Vân Trường phi mù tít
Phi đi rồi phi lại
Lỗ ... Ít vẫn chưa khít.
Tôn Quyền ngẩn mặt một lúc ... Ùh nhanh thật.
Lại nói chuyện về Vân Trường. Được Tào Tháo tặng cho ngựa quý, tên gọi Xích Thố ( một số sách còn gọi là Hãn Huyết Mã). Uống rượu như uống nước, khi chạy ra mồ hôi đỏ như máu. Nhân Khổng Minh sang bên Đông Ngô đánh chén, Tôn Quyền liền hỏi rõ thực hư ra sao. Khổng Minh gật đầu cười đáp:
Tôn công không biết đó thôi, ngựa đó ngày đi cả vạn dặm, với tốc độ của động cơ 500 phân khối, đi trên nước như đi trên cạn. Nói xong vuốt râu mỉm cười.
Thật sao? Tôn Quyền nghi ngờ.
Tôn công không biết đó thôi, bên chúng tôi tụi trẻ có bài vè, để ta đọc cho Tôn công nghe.
Lưu Bị đánh cái Rít
Vân Trường phi mù tít
Phi đi rồi phi lại
Lỗ ... Ít vẫn chưa khít.
Tôn Quyền ngẩn mặt một lúc ... Ùh nhanh thật.
Truyện 14
Lại nói về Tôn Sách ( lại nói nhiều quá nhưng vẫn phải nói... hix hix )
Ở đông ngô, 1 hôm, Tôn Sách và Đại Kiều cùng lên xe Buýt(Nghe nói là thuê của vợ chồng Mạnh Hoạch), 2 người chưa quen biết gì nhau. Trên xe đông đủ các tầng lớp từ Tôn Kiên tới tiều phu nên rất chật chội, Kiều tay khư khư nắm quả chuối mang đi từ nhà(Chuối này là loại quả mọc trên cây chứ ko có ý gì khác). Tôn Sách từ phía sau nhẹ nhàng nói với Kiều:
- Thưa cô. Kiều gắt gỏng:
- Cái gì, đang chật quá đây này.
TS: Cô có thể bỏ tay ra có được ko ạ?
ĐK: Ô hay bỏ thế nào được, đây là bữa sáng của tôi đó.
TS:Vâng, bữa sáng của cô vẫn đang ở trong túi xách của cô, còn tay cô đang nắm "bữa tối" của tôi.
Lại nói về Tôn Sách ( lại nói nhiều quá nhưng vẫn phải nói... hix hix )
Ở đông ngô, 1 hôm, Tôn Sách và Đại Kiều cùng lên xe Buýt(Nghe nói là thuê của vợ chồng Mạnh Hoạch), 2 người chưa quen biết gì nhau. Trên xe đông đủ các tầng lớp từ Tôn Kiên tới tiều phu nên rất chật chội, Kiều tay khư khư nắm quả chuối mang đi từ nhà(Chuối này là loại quả mọc trên cây chứ ko có ý gì khác). Tôn Sách từ phía sau nhẹ nhàng nói với Kiều:
- Thưa cô. Kiều gắt gỏng:
- Cái gì, đang chật quá đây này.
TS: Cô có thể bỏ tay ra có được ko ạ?
ĐK: Ô hay bỏ thế nào được, đây là bữa sáng của tôi đó.
TS:Vâng, bữa sáng của cô vẫn đang ở trong túi xách của cô, còn tay cô đang nắm "bữa tối" của tôi.